Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thẩm Vân Tịch lập tức nở nụ cười tươi rói:

“Thế mới đúng chứ, phụ tử các ngươi có chuyện gì không thể nói với nhau? Bắc nhi nhất định cũng biết sai rồi, ta lập tức đi đưa nó về, để cả nhà chúng ta vui vẻ sum vầy.”

Khi biết được đại nhi tử không còn là phế vật, lại khôi phục dáng vẻ yêu nghiệt như ngày nào, trong lòng Thẩm Vân Tịch vừa mừng vừa vui, hoàn toàn ném sự lạnh nhạt và chán ghét trước kia với Ninh Bắc ra sau đầu, biến thành dáng vẻ nhiệt tình hớn hở.

Trong mắt nàng, chỉ có một Ninh Bắc như vậy mới xứng đáng là hài tử của Thẩm Vân Tịch nàng!

Trong nửa tháng tiếp theo, câu chuyện liên quan tới Ninh Bắc vẫn luôn nóng hổi, trở thành đề tài bàn tán của rất nhiều người lúc trà dư tửu hậu.

Mạch thành.

Trong một tiểu viện thanh nhã yên tĩnh.

Một thanh niên tuấn tú đang lười biếng tựa người trên ghế mây, thảnh thơi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh biếc, mây trắng phiêu đãng, hưởng thụ cuộc sống nhàn tản, rời xa thị phi, vô cùng khoái hoạt.

Bên cạnh, một thiếu nữ vận váy lụa phấn hồng đang cúi người xuống, hai tay mềm mại không xương, không ngừng xoa bóp, ấn nắn đôi chân của hắn, từng động tác uyển chuyển như rắn nước quấn quanh.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện thiếu nữ này da thịt trắng như tuyết, gương mặt trái xoan mịn màng nõn nà, trong đôi mắt toát ra vẻ dịu dàng nhu tình, dễ khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn bảo hộ. Thế nhưng, đối lập hoàn toàn với dung nhan còn mang nét trẻ con kia, nơi ngực nàng lại phập phồng sóng trào, vô cùng tráng lệ, cực kỳ tương phản!

“Công tử, lực tay của Tiểu Ngọc có vừa ý không? Có cần mạnh hơn chút nữa không?”

Thiếu nữ dịu dàng hỏi.

“Thế này là được rồi.”

Ninh Bắc mặt mày đầy vẻ hưởng thụ, thoải mái đón nhận sự hầu hạ của Thiên Mệnh chi Nữ, cảm giác giống như thần tiên tại thế.

Sau khi khiêu chiến xong Thiên Kiêu bi, hắn tạm thời dừng chân ở Mạch thành này, trải nghiệm phong thổ nhân tình nơi đây, lại có mỹ nhân ở bên tận tình hầu hạ, sống một thoáng phong lưu khoái hoạt.

Tuy điều kiện sinh hoạt ở đây cũng chỉ thường thường, nhưng so với những ngày tháng bó buộc trong Trấn Yêu vương phủ thì quả thực tốt hơn nhiều!

Tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, không bị đủ thứ ràng buộc hay giáo huấn.

Hắn đã thoát khỏi biển khổ, có chết cũng không muốn quay về đối mặt với cái nhà kỳ quái kia nữa!

“Ừm, chỉ cần công tử hài lòng là tốt rồi.”

Từ Tiểu Ngọc dốc hết tâm sức giúp thanh niên xoa chân, bóp vai, vẻ mặt chuyên chú hết mực.

[Đinh! Phát hiện ký chủ đang áp bức Thiên Mệnh chi Nữ, coi đối phương như công cụ miễn phí, thưởng 100.000 điểm tích lũy!]

Khoé mắt Ninh Bắc giật giật.

Không phải chứ? Dựa vào đâu mà nói ta áp bức? Đừng có vu oan người tốt chứ!

Để đánh cho hệ thống hết đường nói, Ninh Bắc giả vờ ho nhẹ vài tiếng, cố ý nói:

“Tiểu Ngọc, ngươi mệt không? Nếu mệt thì nghỉ chút đi.”

“Tiểu Ngọc không mệt!”

“Ồ? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy ta đối xử với ngươi thế nào?”

“Công tử đối với Tiểu Ngọc rất tốt, đại ân đại đức của công tử, cả đời này Tiểu Ngọc đều không biết lấy gì báo đáp.”

Nghe được câu trả lời này, Ninh Bắc thầm nói với hệ thống:

“Nghe chưa? Con mắt của quần chúng sáng như tuyết đấy nhé!”

Hệ thống: “...”

[Đinh! Phát hiện độ vô sỉ của ký chủ cao tới mức khiến hệ thống cũng phải xấu hổ, thưởng thêm 100.000 điểm tích lũy!]

Mặt trời dần ngả về tây, ráng chiều nhuộm đỏ khắp bầu trời.

Từ Tiểu Ngọc nhìn thấy cảnh tượng ấy, mở miệng nói:

“Công tử, sắp tới giờ cơm rồi, Tiểu Ngọc phải vào chuẩn bị đây.”

“Ừ, đi đi.”

Ninh Bắc khoát tay.

Ngay sau đó, thiếu nữ liền quay về trong phòng, bắt đầu thuần thục nhóm lửa nấu ăn.

Ở Vương phủ làm tỳ nữ hơn mười năm, nàng sớm đã luyện ra một tay nghề nấu nướng xuất sắc. Những ngày qua, toàn bộ việc ăn uống của Ninh Bắc đều do nàng một tay lo liệu.

Không lâu sau, hương thơm từ trong phòng bay ra khiến người ta thèm thuồng.

Chẳng bao lâu, trên bàn đã bày đầy món ăn sắc hương vị đủ đầy, tuy đều là các món ăn gia đình bình thường, không có gì đặc sắc, nhưng Ninh Bắc lại thích vị này khiến hắn cảm thấy ấm áp như ở nhà.

Ninh Bắc gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng nhai, lại xới thêm mấy đũa cơm trắng thơm phức, trên mặt hiện lên vẻ mãn nguyện:

“Vẫn là cơm do Tiểu Ngọc làm ngon nhất.”

Thiếu nữ ngồi bên cạnh nghe vậy liền vui mừng ra mặt:

“Công tử thích là tốt rồi.”

Rồi nàng cũng cầm đũa lên, cùng ăn với hắn.

Ban đầu, Từ Tiểu Ngọc vốn không dám nghĩ tới việc được ngồi ăn cùng mâm với Ninh Bắc, bởi nàng luôn cho rằng mình chỉ là một tỳ nữ, không xứng có đãi ngộ ấy. Nhưng Ninh Bắc không hề để ý, kiên quyết bắt nàng cùng ăn khiến Từ Tiểu Ngọc vừa kinh ngạc, vừa cảm động, lần đầu tiên cảm nhận được sự tôn trọng.

Dần dần, nàng cũng buông lỏng được tâm lý, có thể tự nhiên mà cùng Ninh Bắc ăn uống.

Ngay khi hai người đang dùng bữa như thường ngày, bỗng nhiên có mấy chục bóng người đầu đội mũ cao, trang phục đen kịt như Hắc Vô Thường từ trên trời giáng xuống trong sân, thân hình như quỷ mị, đồng loạt rơi xuống một cách trật tự, nhanh chóng xếp thành hàng ngay ngắn, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như đang cung nghênh điều gì đó.

Trong viện lập tức tràn ngập một cỗ khí tức lạnh lẽo nghiêm ngặt!

“Công tử, bọn họ là ai vậy?”

Từ Tiểu Ngọc hoảng hốt, miếng thịt viên kẹp trong đũa suýt chút nữa rớt xuống, may mà bị một đôi đũa khác gắp lấy.

“Đừng để ý tới bọn họ, ăn cơm đi.”

Ninh Bắc thản nhiên nhét viên thịt vào miệng, tiếp tục ung dung ăn uống, dáng vẻ chẳng thèm để tâm chút nào.