Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Đó là…”
Mắt đẹp của Diệp Ly mở to, ánh nhìn thoáng hiện vẻ kinh nghi.
Dẫu sao thì, vật thể bay kỳ quái như thế, nàng cũng là lần đầu được thấy.
Không chỉ riêng nàng, tất cả mọi người khi trông thấy cảnh ấy, phản ứng đầu tiên đều là khiếp sợ và khó lòng tin nổi!
Trên tầng trời vạn trượng, cuồng phong gào thét, một cỗ phi cơ chiến đấu mang theo thế sét đánh không kịp bưng tai xé gió mà đến, toàn thân tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại, từng đường cong lưu loát khắc họa nên dáng vẻ mỹ lệ đến cực điểm, hệt như một mãnh cầm thép bá đạo oai hùng.
Phía sau thân máy, động cơ bộc phát tiếng gầm rền vang trời, tựa tiếng sấm nổ cuồn cuộn, dù cách xa ngàn dặm cũng có thể nghe thấy tiếng động kinh thiên ấy.
Trong khoang điều khiển, Ninh Bắc dõi mắt nhìn về phía Vương Giả cốc phía trước, trong con ngươi lóe lên tia sáng hưng phấn cùng chờ mong.
“Bọn họ giữ cửa thì đã sao? Để xem ta trực tiếp cho nổ tung nó luôn!”
Kiếp trước Ninh Bắc vốn chưa từng học qua điều khiển phi cơ, thế nhưng nhờ có hệ thống, hắn như bẩm sinh đã tinh thông, điều khiển linh hoạt, thành thục vô cùng.
Trước sự phòng thủ nghiêm mật của Chính Nghĩa Liên Minh, Ninh Bắc căn bản không hề để vào mắt. Cưỡi phi cơ chiến đấu bay lượn nơi trời cao vạn trượng, lấy thiết lập thế giới võ đạo cấp thấp hiện nay mà nói, liệu có tồn tại gì có thể uy hiếp được hắn chăng?
“Cảnh giác! Nó đang bay về phía chúng ta!”
Phong Khiếu Thiên kinh hô.
“Mẹ kiếp, chẳng lẽ thứ này là do tên Ninh Bắc kia làm ra sao?”
Chiến Vô Cực trợn mắt, kinh ngạc thốt lên.
Mọi người không ai phản bác, bởi tất cả đều cảm thấy khả năng ấy là rất lớn.
“Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?”
Nhìn thấy chiếc phi cơ chiến đấu bay vào khu vực trời cao trên Vương Giả cốc rồi bay vòng quanh không ngớt, sắc mặt Diệp Ly càng lúc càng trở nên khó coi, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực trước một sức mạnh mà bản thân không tài nào với tới.
Khoảng cách trên cao như vậy, dù nàng có dốc toàn lực, cũng không thể chạm đến chút nào!
Tất cả thành viên của Chính Nghĩa Liên Minh đều ngẩn ngơ, nét mặt ai nấy đều mờ mịt, tay chân luống cuống.
Bọn họ vốn tưởng rằng sẽ là một trận ác chiến.
Thế nhưng kết quả thì sao?
Ngay cả một cọng lông của đối phương, bọn họ cũng không chạm được tới!
“Đã đến lúc nói lời từ biệt rồi, chư vị.”
Ninh Bắc nhếch môi cười lạnh, hai tay linh hoạt nhảy múa trên bảng điều khiển. Theo sau một tiếng cơ khí trầm đục vang lên, phần bụng khoang phi cơ chiến đấu dần dần mở ra, một vật thể kim loại đen kịt từ trong buông rơi xuống, lao thẳng về phía dưới Vương Giả cốc.
Không sai, đó chính là đạn hạt nhân!
Ninh Bắc không chỉ tạo ra được phi cơ chiến đấu, mà cuối cùng còn chế tạo ra cả đạn hạt nhân!
Hắn muốn dùng đạn hạt nhân, chấm dứt hoàn toàn cuộc thí luyện này!
Đạn hạt nhân rơi xuống với tốc độ ngày càng nhanh, trong không khí vang lên âm thanh rít gào chói tai, như khúc kèn hiệu của tử vong đã được thổi lên!
“Cái quỷ gì thế này, nó đẻ trứng hả?”
Chiến Vô Cực kinh hãi, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Trông chẳng có gì đáng sợ cả!”
Đám người Phong Khiếu Thiên lẩm bẩm.
Trong mắt bọn họ, phi cơ chiến đấu chẳng khác nào một con quái điểu bằng thép, còn đạn hạt nhân kia thì giống như là quả trứng mà nó vừa đẻ ra!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn theo, không ai biết rốt cuộc đó là vật gì.
Chỉ có Diệp Ly, hơi thở dồn dập, một dự cảm cực kỳ không lành dâng lên từ sâu trong tâm khảm. Đôi tay ngọc nắm chặt trường kiếm khẽ run lên, chỉ vì nỗi sợ hãi trước điều chưa biết kia.
Nàng cảm thấy, một khi vật thể kim loại lạ lùng kia chạm đất, chắc chắn sẽ xảy ra một chuyện cực kỳ khủng khiếp!
Khi đạn hạt nhân rơi xuống đáy hẻm núi, trước tiên là một luồng quang mang chói mắt lóe lên, tựa như một vầng thái dương rơi xuống nơi này, toàn bộ hẻm núi trong khoảnh khắc bừng sáng như ban ngày.
Ngay sau đó là một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, một luồng sóng xung kích vô cùng cường đại từ trung tâm lan rộng ra tứ phía, vách đá kiên cố chung quanh bị chấn động đến nứt vỡ lách cách, cây cối như những thân rạ yếu ớt bị bật cả gốc lên.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Phóng mắt nhìn quanh, một đám mây hình nấm khổng lồ bốc lên cao vút tận trời xanh, bên dưới tầng mây nấm là một biển lửa hừng hực thiêu đốt, đang cuồn cuộn lan rộng ra bốn phía, nhiệt độ khủng khiếp thiêu rụi, nung chảy tất cả mọi vật.
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Chỉ trong thoáng chốc, vô số người đã bị biển lửa cuồn cuộn nuốt chửng, trước lúc chết, nét mặt đều tràn đầy kinh hoàng và thống khổ.
“Rốt cuộc đây là loại vũ khí gì?”
Phong Khiếu Thiên cùng những người khác trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng tràn đầy khó tin.
Giữa đám người, Diệp Ly như pho tượng gỗ, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, sau lớp sa mỏng là một gương mặt tuyệt mỹ kinh người, đôi môi anh đào hé mở thành hình chữ "O" đầy kinh ngạc.
Nơi tầm mắt nàng nhìn tới, chỉ toàn là cảnh tượng hủy diệt kinh hoàng, hơn nữa biển lửa cuồng bạo kia đang cuộn trào mà đến, như muốn nuốt chửng tất thảy.
Diệp Ly theo bản năng muốn xoay người đào tẩu, nhưng rất nhanh nàng đã nhận ra được một sự thật tàn khốc, ý niệm ấy, thực sự quá đỗi ngây thơ.
Bởi vì căn bản là không thể trốn thoát!
“Ninh Bắc!”
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Diệp Ly cắn chặt răng ngọc, gian nan đọc ra cái tên này, như thể khắc sâu vào tận tâm khảm.
Ngay sau đó, nàng cảm nhận được một luồng đau đớn thiêu đốt dữ dội lan khắp toàn thân, giống như bị ném vào lò luyện kim sôi sục, thịt da và xương cốt trong thoáng chốc bị nung chảy, bốc hơi thành tro bụi.