Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thanh âm hệ thống vang lên bên tai, song Ninh Bắc lại như chẳng hề nghe thấy, thần sắc vẫn bình thản như thường.
Dù sao thì, lừa người là Tiêu Viêm, có liên quan gì tới Ninh Bắc ta?
Lúc này.
Bất chấp ánh mắt bất thiện từ bốn phía, vị nam tử tuấn tú kia vẫn ung dung hạ xuống một đỉnh núi, dáng người cao ráo thẳng tắp, dải lụa đỏ buộc trên tóc tung bay phấp phới trong gió, toàn thân toát ra khí chất đặc biệt, đủ khiến vô số thiếu nữ hoài xuân phải say mê đến quên cả lối về.
“Công tử!”
Từ xa, Từ Tiểu Ngọc mừng rỡ như điên, lập tức chạy tới, trước ngực rung chuyển dữ dội, trông vô cùng đồ sộ.
Trước đó nàng thấy Ninh Bắc mãi chưa xuất hiện, trong lòng lo lắng không yên, nay tận mắt thấy đối phương bình an vô sự, trái tim treo lơ lửng nơi cổ họng cuối cùng cũng yên ổn rơi xuống.
“Ồ? Nữ tử này là người như thế nào của ngươi?”
Bỗng một thanh âm vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc từ phía sau vang lên.
Từ Tiểu Ngọc nghe vậy liền quay đầu nhìn lại, lập tức sững người.
Trong mắt nàng, sinh vật kia quả thực cổ quái dị thường, đi bằng hai chân, toàn thân phủ đầy lông trắng mềm mại, dáng dấp chẳng khác nào một con alpaca. Đáng chú ý nhất chính là mái tóc vàng trên đỉnh đầu, cắt kiểu mái xéo điển hình, toàn thể hình tượng toát ra một vẻ kỳ lạ khó tả, vừa ngông cuồng vừa diêm dúa.
Chỉ thấy đối phương đang dùng ánh mắt tò mò chăm chú quan sát nàng khiến nàng nổi da gà từng đợt.
“Nàng là thị nữ của ta.”
Trong mắt Ninh Bắc lóe lên một tia dị sắc, chẳng lẽ con vật này nhìn ra được bí mật nào đó trên người Tiểu Ngọc?
Bạch Dạ trầm mặc, vẻ mặt phức tạp, vui buồn khó đoán, tựa hồ đang suy tư điều gì đó sâu xa.
“Công tử, nó là ai vậy?”
Từ Tiểu Ngọc bị ánh mắt kia dọa đến phát sợ, dè dặt cất tiếng hỏi.
“Nó là linh sủng mới được ta thu phục.”
Ninh Bắc đáp.
Khi nói lời này, hắn còn cố ý quan sát phản ứng của Bạch Dạ, vốn tưởng nó sẽ nổi đoá khi nghe vậy, nào ngờ lại cứ như không nghe thấy, vẫn chăm chăm nhìn Tiểu Ngọc, biểu cảm càng thêm rối rắm khiến trong lòng Ninh Bắc càng thêm nghi hoặc.
“Ninh! Bắc!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lẽo như băng tuyết xé gió vang lên, mang theo sát khí khiến người nghe rợn cả sống lưng.
Dạ Cô Hàn sắc mặt u ám, sát khí ngập trời, dẫn theo một đám cường giả Quỷ thị chắn ngang đường lui của Ninh Bắc.
Nghĩ đến nỗi nhục và thất bại trong kỳ thí luyện vừa rồi lửa giận trong lòng hắn như muốn thiêu đốt cả tim gan.
Nếu không phải Ninh Bắc chen ngang phá rối thì tám chín phần hắn đã giành được truyền thừa của thần linh. Nay đối phương xuất hiện trước mắt, hắn tuyệt đối không thể để Ninh Bắc dễ dàng thoát thân.
“Ồ, chẳng phải là tiểu thái giám đó sao?”
Ninh Bắc cố ý vạch trần vết sẹo của Dạ Cô Hàn, vẻ mặt ngập tràn châm chọc.
Nghe thấy biệt hiệu này, sắc mặt mọi người trở nên cổ quái, bởi bọn họ không hiểu vì sao thiếu chủ Quỷ thị lại bị gọi như vậy.
Chỉ có Dạ Cô Hàn trong lòng tự biết rõ, Ninh Bắc đang ngầm ám chỉ điều gì.
“Ngươi muốn chết!”
Ngay tức khắc, mạch máu trên trán hắn nổi hằn từng đường, giận đến mức lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, tâm trạng gần như mất khống chế.
Một vị trung niên thân vận áo trắng, áo bào dài màu nguyệt bạch, nửa khuôn mặt được che bởi chiếc mặt nạ bạc, chỉ để lộ phần cằm dưới, thấy vậy lập tức truyền âm nhắc nhở:
“Thiếu chủ, hãy bình tĩnh! Tuyệt đối không được để hắn dắt mũi!”
Người này chính là thủ lĩnh trong sáu Đại tinh sứ, Thiên Sát tinh sứ, tu vi chỉ cách Thập cảnh một bước nhỏ, địa vị trong Quỷ thị cực kỳ cao quý.
Dạ Cô Hàn bừng tỉnh, lập tức đè nén sát ý đang bốc lên cuồn cuộn, thần sắc nhanh chóng trở lại bình tĩnh, chỉ là nơi đáy mắt vẫn lấp ló ánh hung quang dữ tợn.
Hắn lạnh lùng cười khẽ:
“Ninh Bắc, bản thiếu chủ thừa nhận ngươi có chút bản lĩnh. Thế này đi, bản tọa mời ngươi đến Quỷ thị làm khách, nghĩa phụ ta sẽ rất hoan nghênh ngươi.”
Lời nói vừa dứt, các tu sĩ có mặt đều như gương sáng trong lòng.
Ai nấy đều hiểu rõ, Quỷ thị lấy cớ “mời” để ép buộc mang Ninh Bắc đi, từ đó chậm rãi moi móc bí mật truyền thừa của thần linh!
Ngay lúc ấy, thanh âm kiêu ngạo của Tư Mã Tường vang lên:
“Dạ thiếu chủ, chuyện này miễn cho đi!”
Ánh mắt Dạ Cô Hàn lập tức tối sầm, nhìn về phía nam tử yêu mị vừa cất tiếng:
“Tam hoàng tử, ngươi có ý gì?”
Đúng lúc này, Tư Mã Tường dẫn theo một đám cường giả triều đình hùng hổ tiến tới, cùng Quỷ thị hình thành thế đối đầu căng thẳng.
Mặc kệ ánh mắt như muốn giết người của Dạ Cô Hàn, Tư Mã Tường vẫn mỉm cười như gió xuân, mà phía sau nụ cười kia lại là sự giả tạo đầy toan tính:
“Bản hoàng tử tin rằng Ninh huynh sẽ nguyện ý theo ta hồi cung, dẫu sao phụ thân của hắn là Trấn Yêu vương của Đại Ngụy chúng ta. Ta thân là hoàng thất, đương nhiên phải tiếp đãi hắn thật chu đáo!”
Kẻ không biết, còn tưởng Tam hoàng tử thực lòng đối đãi chân thành.
Chứng kiến màn đối chọi gay gắt này, quần chúng xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Chẳng lẽ bọn họ không hề kiêng dè Trấn Yêu vương phủ sao? Ai nấy đều muốn cưỡng ép mang thế tử Ninh Bắc đi?”
Một tu sĩ trẻ tuổi khó hiểu cất tiếng.
“Hừ, Trấn Yêu vương phủ tuy có thế lực lớn, nhưng so với hoàng thất Đại Ngụy và Quỷ thị có gì hơn đâu? Trong hoàn cảnh bị dụ dỗ bởi thần linh của truyền thừa, xé rách mặt mũi cũng đáng thôi.”
Một lão giả vận thanh y vuốt râu, chậm rãi nói với hàm ý sâu xa: