Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tiểu sa di Tú Phát cảm thán, hoàn toàn không nhận ra, sau khi huyện lệnh rời đi, sư phụ của hắn xoa đầu thở dài, cả buổi chiều hôm đó, lão không xem chỉ tay cho các vị nữ thí chủ, nữ Bồ tát nữa.
“Minh đường, huyện nha còn rất nhiều việc, chúng ta không quay về sao?”
Trên đường núi, khi Âu Dương Nhung lại dừng bước, dẫn theo Yến Lục Lang và Liễu A Sơn đến một vọng lâu có phong cảnh rất đẹp, bảng hiệu bên trên được đề hai chữ Già mục (che mắt), để ngắm cảnh, Yến Lục Lang nhịn không được, nhỏ giọng hỏi.
“Các ngươi xem, đây là huyện thành của chúng ta, suối Hồ Điệp này quả thực giống như đôi cánh của con bướm, tên gọi này không sai tí nào.”
Âu Dương Nhung đột nhiên đưa tay chỉ về phía những ngôi nhà ngói xanh phía dưới núi, huyện Long Thành không có tường thành, năm xưa, khi Đại Tùy tiêu diệt Nam triều, thống nhất Nam Bắc, hoàng đế đã hạ lệnh dỡ bỏ tường thành của hầu hết các châu, huyện ở phía Nam. Huyện thành nằm ở hai bên bờ suối Hồ Điệp, suối Hồ Điệp uốn lượn, trên sông, thuyền bè qua lại như mắc cửi, nhìn xa hơn nữa là dòng Trường Giang mênh mông, ở cửa sông có cồn cát màu vàng nhạt.
Yến Lục Lang chen miệng, nói:
“Suối Hồ Điệp này đúng là một nơi tốt, dòng nước này đã nuôi dưỡng hàng trăm lò rèn ở bờ Tây, nghe người xưa kể lại, chỉ cần nhúng thanh kiếm đỏ rực vừa mới lấy ra khỏi lò vào nước suối Hồ Điệp, thanh kiếm sẽ phun ra làn khói màu xanh, khiến cho thanh kiếm trở nên bất phàm… Từ thời Tiên Tần đến nay, không biết dòng nước này đã ta luyện ra bao nhiêu thanh danh kiếm.”
Nhìn thấy Âu Dương Nhung đang chăm chú lắng nghe, Liễu A Sơn vốn im lặng cũng lên tiếng:
“Trước đây khi làm việc ở xưởng rèn, ta nghe những người thợ rèn lâu năm nói, chỗ lợi hại nhất của dòng suối Hồ Điệp này không phải là vị trí hiểm yếu nối liền đầm Vân Mộng và Trường Giang, mà là dòng sông này có long khí, là một trong số ít những nơi có thể rèn ra đỉnh kiếm.”
Nhìn thấy Minh đường có vẻ rất hứng thú, Yến Lục Lang cũng tiếp lời:
“Nghe nói, năm xưa, khi Nam Bắc triều chưa thống nhất, Trần quốc cũng tức là quốc gia cuối cùng của Nam triều đã dốc toàn lực để rèn đỉnh kiếm ở đây, đáng tiếc là, vừa mới rèn xong kiếm thì bị Đại Tùy tiêu diệt. Sau này, vị hôn quân của Tùy triều kia lại dốc hết sức người, sức của của cả nước, tiếp tục xây lò rèn kiếm ở ven suối Hồ Điệp này, lần này, kiếm vẫn chưa được rèn xong thì thiên hạ đại loạn, nghĩa quân nổi dậy khắp nơi…”
“Sau đó, Thái Tông bình định thiên hạ, Đại Càn thành lập, rút kinh nghiệm xương máu, ông không rèn những thứ gây họa đó nữa. Các kiếm phô ở Long Thành cũng dần dần suy tàn, cho đến khi Liễu gia mở lại Cổ Việt Kiếm Phô.”
Liễu A Sơn nhớ lại, nói:
“Có một lão thợ rèn ở kiếm phô nói, con suối Hồ Điệp này vừa là phúc địa, vừa là nguồn gốc của tai họa.”
“Đỉnh kiếm mà các ngươi nói là thứ gì?”
Âu Dương Nhung tò mò hỏi.
Liễu A Sơn lắc đầu, đáp:
“Ta không biết, chắc là thanh kiếm lợi hại nhất trên đời, nghe nói, vương hầu tướng lĩnh đều muốn có được nó.”
Yến Lục Lang cũng nói xen vào:
“Không chỉ có bọn họ, ta nghe nói, ngay cả đám luyện khí sĩ ẩn thế cũng muốn có được thứ này, có người nói, Nam Bắc triều tranh đấu chính là vì những thanh đỉnh kiếm này.”
Âu Dương Nhung lắc đầu, xem những lời này giống như những câu chuyện về đạo mạch thần thoại và Vân Mộng Kiếm Trạch mà tiểu sư muội kể, chỉ là chuyện phiếm mà thôi.
Trở lại chuyện chính, huyện lệnh trẻ tuổi quay sang nói với Liễu A Sơn:
“Lão thợ rèn kia nói không sai, suối Hồ Điệp này đúng là nguồn gốc của tai họa, nó không chỉ nuôi dưỡng ra một tên ác bá hút máu dân lành, mà nó còn là đồng phạm gây ra nạn lụt ở Long Thành.”
“Mỗi lần đầm Vân Mộng dâng nước, chỉ cần đập Địch Công không cản được thì nước suối Hồ Điệp sẽ tràn bờ, nhấn chìm huyện thành Long Thành, dòng sông này quanh co khúc khuỷu, không có chút khả năng thoát lũ nào…”
Âu Dương Nhung nhìn xuống phía dưới núi.
Là huyện lệnh của huyện Long Thành, trách nhiệm của hắn trong trận lụt lần này, ngoài việc cứu tế ra, còn có trị thủy.
Đối với việc trị thủy, khi mới nhậm chức, Âu Dương Nhung đã từng nói chuyện với Điêu huyện thừa, chỉ là lúc đó, đến lương thực cứu trợ hắn không có đủ, chứ đừng nói là trị thủy. Khi ấy, Điêu huyện thừa đề nghị hắn đến Liễu gia xin cơm, giống như mấy vị huyện lệnh trước, trùng tu đập Địch Công, ngăn chặn nước từ thượng nguồn đầm Vân Mộng đổ xuống.
Bây giờ, sau khi bận rộn một thời gian, hắn đã có vừa đủ lương thực để cứu tế, cộng thêm việc huy động toàn huyện, dĩ công đại chẩn, tổ chức Tết Đoan Ngọ… đã có thể nuôi sống được đám nạn dân ở ngoại ô rồi.
Vì vậy, hiện tại, trị thủy trở thành việc cấp bách nhất.
Bởi vì hắn biết, những ngày mưa sau Tết Đoan Ngọ sẽ là thời kỳ mưa nhiều nhất trong năm, mà bây giờ, huyện Long Thành không có bất kỳ công trình thủy lợi nào, trước đầm Vân Mộng có địa thế như một cái chậu dễ tích nước vào mùa mưa, nơi này giống như một người không mặc quần áo vậy, lớn nhỏ đều bị nhìn thấy hết, đến lúc đó, lũ lụt không nhấn chìm Long Thành mới là lạ.
Về phần những người khác, ví dụ như Điêu huyện thừa, bọn họ đều dựa vào kinh nghiệm được ghi chép trong huyện chí để dự đoán lũ lụt, nào là bốn năm thì xảy ra một trận lụt lớn, năm nay đã xảy ra một trận lụt lớn rồi thì sẽ không xảy ra nữa…
Âu Dương Nhung vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ sức mạnh siêu nhiên nào ở thế giới này, cho nên, kiến thức mà hắn tiếp nhận không cho phép hắn tin vào những câu ca dao, tục ngữ đó, hắn không thể tự lừa dối bản thân được.
Mấy ngày nay, hắn đi khảo sát thượng, hạ lưu suối Hồ Điệp chính là vì muốn tìm hiểu rõ tình hình thủy lợi.
Tình hình hiện tại rất đơn giản, nhưng cũng rất nan giải.
Đầm Vân Mộng, suối Hồ Điệp, Trường Giang, ba nơi này có thể được xem là hình chữ công (工), suối Hồ Điệp chính là nét thẳng đứng ở giữa, đầm Vân Mộng có thể coi là một hồ chứa nước có diện tích hàng nghìn dặm, là hồ nước ngọt lớn nhất ở Giang Nam đạo, nước của nó chủ yếu chảy vào Trường Giang qua nét thẳng đứng này, sau đó, từ Trường Giang đổ ra biển.