Cái Gì A Quân Tử Mà Cũng Phòng À

Chương 105. Lương dân Tô gia tuân thủ pháp luật (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hôm nay là mùng năm tháng Năm, lại đến Tết Đoan Ngọ.

Trong huyện Long Thành.

Trời còn chưa sáng hẳn, bến phà mới được mở rộng đã trở nên náo nhiệt, tráng phu khuân vác, người bán hàng rong, gia đình, nô bộc, nha dịch, thư lại, còn có những người bán đồ ăn sáng, chen chúc nhau trên bến phà, ai nấy đều dựng bàn ghế, leo lên cao treo cờ, giăng đèn.

Trên suối Hồ Điệp, thứ bắt mắt nhất hiện giờ không phải là những con thuyền chở lương thực từ nơi khác đến mà là những chiếc thuyền rồng sặc sỡ sắc màu. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy, trên những con đường lớn vẫn còn chưa sáng hẳn, dòng người từ khắp các con phố, ngõ hẻm đổ về bến phà Hồ Điệp sắp diễn ra hội đua thuyền rồng, ngay cả đám nạn dân ở ngoại ô cũng tràn vào thành, trên đường phố, khắp ngõ hẻm đều có bộ khoái mặc áo xanh tuần tra duy trì trật tự…

Lễ hội đua thuyền rồng do huyện nha huyện Long Thành tổ chức cuối cùng cũng đã bắt đầu.

Sáng sớm.

“Minh đường, Minh đường!”

Trong huyện nha, các quan lại báo cáo xong đang hướng về ngoài cửa, đi bến phà xem hội. Chỉ tên bộ khoái oan chủng nào đó là đi ngược dòng người, miệng thì la lên, chợt hắn vớ được một người quen hỏi:

“Triệu Tứ Lang, ngươi có nhìn thấy Minh đường không?”

“Sáng sớm, có huynh đệ mang điểm tâm đến cho huyện lệnh đại nhân, hình như là ở hậu viện.”

“Muộn như vậy rồi, lễ hội đua thuyền rồng đang chờ Minh đường khai mạc, sao ngài ấy còn ở hậu viện?”

Yến Lục Lang bất đắc dĩ, hắn chen chúc trong đám người, chạy đến hậu viện của huyện nha đã bị nước lũ cuốn trôi, không có ai ở.

Vừa mới bước vào, hắn đã nhìn thấy huyện lệnh trẻ tuổi mặc áo dài màu xanh đang cúi người nghịch một sa bàn kỳ lạ trong sân.

Yến Lục Lang cảm thấy thứ đồ chơi trong sân này nên được gọi là sa bàn, bởi vì, nó trông giống như mô hình cát mô phỏng địa hình, núi non mà quân đội sử dụng, chỉ có điều, mô hình mà Minh đường đang nghịch là phiên bản phóng to, nó chiếm toàn bộ sân, hơn nữa, bên trong còn có dòng sông mô phỏng, nguồn nước được nối với một cái giếng.

“Minh đường, chúng ta nên xuất phát rồi.”

“Ừ.”

Âu Dương Nhung đáp mà không quay đầu lại, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh bể, rửa mặt, rửa tay, sau đó, hắn đi đến bên cạnh giếng, thuận tay đóng cửa giếng lại.

Dòng nước đang chảy xiết trong sa bàn khổng lồ kia lập tức dừng lại.

Yến Lục Lang lấy quan phục ra, giúp Âu Dương Nhung mặc vào, trong lúc đó, vị bộ khoái tính tình nóng nảy này không nhịn được mà liếc nhìn sa bàn kỳ lạ trong sân.

Kể từ khi trở về từ Đông Lâm tự, Minh đường bỗng nhiên nghiện thứ này.

Đầu tiên, hắn bảo Liễu A Sơn tìm rất nhiều dụng cụ và nguyên liệu, sau đó, hắn tìm một cái sân rộng rãi không có ai quấy rầy ở hậu viện huyện nha, rồi ăn, ngủ, ở lì trong đó hai ngày, cuối cùng, hắn đã làm ra sa bàn này.

Trông nó rất giống với địa hình của suối Hồ Điệp và huyện Long Thành mà Yến Lục Lang nhìn thấy trên núi hôm đó, chỉ có điều, nhìn kỹ lại, có vẻ như có vài điểm khác biệt, một số đoạn sông quanh co khúc khuỷu hình như đã thẳng hơn một chút, một số nơi hình như đã được di chuyển…

Yến Lục Lang không hiểu Âu Dương Nhung đang làm gì, nhưng mà… điều này rất bình thường, hắn cảm thấy, nếu như hắn có thể hiểu được mạch não của Minh đường thì hắn đã thành danh rồi, không cần phải làm bộ khoái chạy vặt nữa.

Yến Lục Lang thở dài.

Âu Dương Nhung mặc quan phục xong, hắn cúi đầu chỉnh lại tay áo, vừa đi ra ngoài vừa hỏi:

“Hiện giờ, giá gạo là bao nhiêu?”

“Minh đường, đã là hai mươi văn một đấu, duy trì được nửa tháng rồi!”

“Làm tốt lắm.”

Yến Lục Lang khiêm tốn nói:

“Là do Minh đường chỉ huy tốt.”

“Không phải, ta đang nói đám thương nhân kia làm tốt lắm.”

Yến Lục Lang: …

Âu Dương Nhung dẫn theo Yến Lục Lang ra khỏi huyện nha, lên xe ngựa do Liễu A Sơn điều khiển, sau khi ngồi xuống, hắn mỉm cười, giải thích:

“Căn cứ vào tin tức mà ngươi điều tra được ở kho hàng của bến phà hôm trước, hiện giờ, đám thương nhân kia đã tập trung được ít nhất 10 vạn thạch lương thực ở Long Thành, thế mà giá gạo vẫn duy trì ở mức hai mươi văn một đấu, không hề xảy ra hiện tượng cạnh tranh giá, trong số những thương nhân này, chắc chắn là có người thông minh, khéo ăn nói, đã liên kết với nhau, phối hợp ăn ý, cùng nhau bán lương thực.”

Yến Lục Lang bừng tỉnh đại ngộ:

“Thì ra là vậy.”

Âu Dương Nhung khẽ cười, nói:

“Xem ra, bọn họ cũng không phải là không hề phòng bị, tất cả đều là lão hồ ly cả… Miếng thịt này, hơi dai.”

Yến Lục Lang hỏi dò:

“Vậy hôm nay…”

“Mọi việc cứ theo kế hoạch, đi thôi, Tết Đoan Ngọ một năm mới có một lần, phải để cho mọi người trong thành đều được đón một cái Tết vui vẻ.”

Âu Dương Nhung cười nói, Yến Lục Lang gật đầu.

Lúc này, như thể nhớ ra điều gì đó, huyện lệnh trẻ tuổi lại hỏi:

“Đúng rồi, gần đây, ngươi có nhìn thấy tiểu sư muội của ta ở đâu không?”

Yến Lục Lang suy nghĩ một lúc rồi đáp:

“Lần trước, khi về nhà, ti chức có nhìn thấy nàng ấy đi ra từ Uyên Minh Lâu.”

“Nàng chạy đến đó làm gì? Làm gì ở chỗ đó? Chẳng lẽ… tiểu sư muội thích nữ nhân sao…”

Huyện lệnh trẻ tuổi cau mày.

Yến Lục Lang muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hắn muốn hỏi, Tạ tiểu thư biểu hiện rõ như vậy mà Minh đường cũng không nhận ra, còn bỏ bể tiểu sư muội xinh đẹp, động lòng người kia mấy ngày nay, chẳng lẽ là Minh đường thích nam nhân sao… Vị bộ khoái độc đinh không khỏi cảm thấy hơi rét.

Âu Dương Nhung không nhận ra bầu không khí bỗng nhiên trở nên kỳ lạ, không lâu sau, xe ngựa đến bến phà Bành Lang, hắn vén rèm xe lên, một làn gió nóng ập vào mặt.

Ừm, là mùi bánh ú tro mặn…

...

Âu Dương Nhung phát hiện ra một điều kỳ lạ, làm công chức của Đại Chu, Tết Đoan Ngọ vậy mà lại được nghỉ một ngày, đây là thánh chỉ mà Nữ đế ban bố hàng năm.

Thế nhưng, ở thời đại này, chỉ có rất ít người được hưởng đặc quyền nghỉ lễ này, bởi vì, người dân bình thường phải bận rộn kiếm sống, bọn họ không có khái niệm đi làm và nghỉ lễ.