Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kể từ sau lần cãi nhau hôm đó, đã rất nhiều ngày rồi, bọn họ không gặp nhau.
Hôm nay, Tạ Lệnh Khương mặc nam trang rất nổi bật, nàng mặc một bộ đồ trắng, trông cứ như Bạch công tử vậy, nhưng lại thắt một chiếc đai lưng màu đỏ thẫm thêu hoa, rất tôn dáng, cổ và tay áo bên trong cũng là màu đỏ thẫm.
Một mảng màu đỏ điểm xuyết trên bộ đồ trắng, tiểu sư muội đúng là biết cách phối đồ.
Âu Dương Nhung thu hồi tầm mắt, hỏi:
“Thẩm nương muốn muội chuyển lời gì?”
Tạ Lệnh Khương vô thức dùng đũa chọc chọc vào chiếc bánh ú nhỏ màu nâu trong bát, nói:
“Thúc mẫu kêu ngươi đi chọn nha hoàn.”
“Chọn nha hoàn?”
Nàng gật đầu, giải thích:
“Sáng sớm, Chân di đã kéo ta đi dạo phố, nói là hôm nay náo nhiệt, ở chợ Tây có rất nhiều thương nhân nước ngoài bán nô lệ, ngươi là quan thất phẩm, trong phòng lại không có một nha hoàn nào, truyền ra ngoài thì người ta sẽ cười chê, thúc mẫu muốn chọn cho ngươi một nha hoàn thân cận.”
“Đến nơi mới phát hiện ra, có quá nhiều lựa chọn, hoa cả mắt, có Cao Ly cơ, Tân La tì, Bồ tát man, Đông Doanh nô, còn có cả Hồ nữ Tây Vực tóc vàng mắt xanh… Chỉ là không biết ngươi thích kiểu nào, vừa hay, ta cũng không muốn đi dạo nữa, Chân di mới nhờ ta đến đây chuyển lời, bảo ngươi xong việc thì đến đó tự mình chọn.”
Âu Dương Nhung muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tạ Lệnh Khương thản nhiên cúi đầu, cắn một miếng bánh ú mặn mặn, nàng đột nhiên nói:
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, lúc nhỏ, ta cũng không thích kiểu mua bán người như mua bán gia súc này, nhưng mà, sư huynh, ngươi có nghĩ đến hay không, thay vì để cho bọn họ tiếp tục ở lại chỗ của đám thương nhân độc ác kia, cuối cùng bị người xấu mua đi, sống những ngày tháng thê lương, chi bằng chúng ta chuộc bọn họ ra, đối xử tốt với bọn họ, cho bọn họ làm việc có ích, thậm chí, nếu có cơ hội, ta có thể đưa bọn họ trở về nhà.”
Âu Dương Nhung im lặng. Mặc dù không có mua bán thì sẽ không có giết hại, nhưng tình hình thị trường nô lệ hiện giờ ở Đại Chu chính là cung không đủ cầu… Đây không phải là chuyện mà một huyện lệnh thất phẩm nhỏ bé như hắn có thể thay đổi được.
Một lúc sau, tiểu nhị bưng đường trắng đến, Âu Dương Nhung thuận tay đưa cho Tạ Lệnh Khương, hắn định nói gì đó thì thấy một thanh niên thấp bé chạy lên khán đài, người này rất tự nhiên tiến lại gần, nói:
“A, Lệnh Khương tỷ, tỷ cũng đến đây xem đua thuyền rồng, ăn bánh ú sao?”
Nói xong, Vương Thao Chi lập tức quay sang nhìn Âu Dương Nhung, kinh ngạc nói:
“Vị này là huyện lệnh đại nhân sao?! Hân hạnh, hân hạnh!”
Vị thanh niên thấp bé kia tỏ vẻ ngưỡng mộ đã lâu, hận gặp muộn các thứ.
Âu Dương Nhung nhướng mày, thấy tiểu sư muội đang hơi cau mày, hắn chắp tay, nghiêm túc hỏi:
“Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài là…”
“Tại hạ là Thao Chi, họ Vương, chính là Lang Gia Vương thị cổ xưa kia, là người quen của Lệnh Khương tỷ.”
Âu Dương Nhung bừng tỉnh:
“Thì ra là Thao Chi huynh, thất kính, thất kính.”
“Là tại hạ ngưỡng mộ đại danh của huyện lệnh đại nhân đã lâu, vẫn chưa có cơ hội diện kiến. Từ lâu ta đã nghe nói huyện lệnh của huyện Long Thành là người thương dân như con, chính khí lẫm liệt, hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền! Thậm chí, ngài còn oai phong lẫm liệt hơn so với trong tưởng tượng của tại hạ!”
“Đâu có, đâu có, oai phong thì được, còn lẫm liệt thì không dám nhận… Thao Chi huynh mới đúng là người cũng như tên, rồng phượng trong loài người. Huynh đến từ xa, mời ngồi, mời ngồi! Thao Chi huynh muốn ăn bánh ú mặn hay là bánh ú ngọt? Có muốn thêm đường trắng không?”
“Nhất định là bánh ú ngọt rồi! Cái gì? Đường trắng? Người bình thường ai ăn bánh ú mà lại chấm đường chứ? Huynh có chấm không?”
“Ta không chấm, còn huynh?”
“Không chấm.”
“Chấm đường chỉ là vị ngọt giả tạo, không có cái hồn.”
Âu Dương Nhung thở dài.
Tạ Lệnh Khương im lặng.
Các ngươi… Tạ Lệnh Khương vừa buồn cười vừa tức giận nhìn hai tên này, nàng còn chưa kịp giới thiệu, hai người bọn họ đã nhìn trúng nhau rồi, hơn nữa, còn trực tiếp khai trừ nàng ra khỏi hộ khẩu bánh ú tro… Hừm, mấy người không chấm đường, mấy người chấm não à?
“Ăn bánh ú mặn mà chấm đường thì còn gọi là…”
Vương Thao Chi hào hứng nói tiếp, nhưng ngay sau đó, bản năng sinh tồn mạnh mẽ khiến cho hắn liếc mắt nhìn thấy bát đường trong tay của Tạ tiểu thư đang ngồi bên cạnh với mặt không chút biểu cảm, hắn lập tức nghiêm mặt nói với Âu Dương Nhung:
“Huyện lệnh đại nhân, ta cảm thấy ăn bánh ú mặn chấm đường cũng là một lựa chọn rất sáng suốt!”
Âu Dương Nhung mỉm cười gật đầu, Tạ Lệnh Khương nhịn không được, nói: “Vương Thao Chi, chẳng phải ngươi đang bận thao túng giá gạo sao? Sao còn có thời gian đến đây đón Tết Đoan Ngọ?”
Vương Thao Chi gãi đầu, đáp:
“Khụ, tiểu đệ chỉ là đi theo sau mấy vị đại thương nhân kia để ăn ké chút nước đường, nào dám thao túng giá cả chứ? Tạ tỷ tỷ, tỷ đã quá đề cao đệ rồi, ha ha ha.”
Hắn hơi hối hận, vì lần đầu tiên gặp Tạ Lệnh Khương, hắn đã nói thẳng với nàng là mình đến Long Thành để bán lương thực, không ngờ, vị quý nữ Tạ thị này lại là người nghiêm túc như vậy, sau khi nghe xong, nàng lập tức làm mặt lạnh với hắn…
Vị thiếu chưởng quỹ của Thanh Lương Trai này liếc nhìn Âu Dương Nhung, thấy hắn vẫn thản nhiên không hề tức giận, hơn nữa còn có vẻ hơi ngốc nghếch, đang bóc vỏ bánh ú.
Vị Âu Dương Lương Hàn này có vẻ trông giống trong lời đồn, là một tên mọt sách chính trực, cũng đúng thôi, nếu không thì vị quý nữ Tạ thị này cũng sẽ không thân thiết với một tên xuất thân thấp kém như vậy, chắc chắn là do tính cách của hai người hợp nhau, xem ra, làm một tên mọt sách cũng rất tốt… Vương Thao Chi thầm cười, lắc đầu.
Hắn thở dài, nói:
“Huyện lệnh… à, thôi, không cần khách sáo như vậy, chúng ta đều là người quen của Lệnh Khương tỷ, cho phép tiểu đệ mạo muội gọi một tiếng Lương Hàn huynh.”
“Được, đều được.”
Âu Dương Nhung gật đầu đồng ý.
Thế nhưng, khi nghe thấy những lời này, Yến Lục Lang đang đứng cách đó không xa nhíu mày… Không phân biệt lớn nhỏ, một tên thương nhân mua rẻ, bán đắt vậy mà lại dám xưng hô ngang hàng với Minh đường sao? Lớn gan thật.