Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Âu Dương Nhung lắc đầu, thở dài:
“Yến bộ khoái, sau khi trở về, ngươi phải tự kiểm điểm lại bản thân đi. Ngươi phải sửa đổi cái tính cách thích tịch thu tài sản của người khác này đi! Lúc nào cũng chỉ muốn lật bàn, sao được chứ? Chúng ta là huyện nha, không phải là ổ cướp, chúng ta là người phục vụ cho bách tính và thương nhân.”
Nghe vậy, Liễu Tử Văn và mười hai hương thân phú hào khác đang ngồi im lặng ở phía sau đều không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
Yến Lục Lang cúi đầu, đáp:
“Ti chức biết lỗi, Minh đường.”
Âu Dương Nhung quay đầu lại, chuyển sang chế độ quan phụ mẫu hiền lành, dễ gần, ôn hòa nói với đám thương nhân, hương thân ở dưới đại sảnh:
“Các vị có thể trở về rồi, cứ tự nhiên bán lương thực, không có vấn đề gì đâu. Chỉ cần là hoạt động mua bán hợp pháp trong địa phận của huyện chúng ta thì đều được huyện nha bảo vệ, nếu có tên lính lác nào gây khó dễ hay vòi vĩnh, các vị cứ việc đến đây nói với ta, ta sẽ đòi lại công bằng cho các vị, nhất định sẽ không tha cho đám tiểu quỷ đó!”
Trong đại sảnh im phăng phắc, tất cả mọi người đều âm thầm quan sát sắc mặt của huyện lệnh trẻ tuổi, không ai dám rời đi.
Ở hậu đường, Tạ Lệnh Khương đứng sau cánh cửa, chắp hai tay sau lưng, nghe lén vở kịch đang diễn ra ở đằng trước, nàng che miệng, hai vai run run vì buồn cười.
Chỉ có điều, vị giai nhân này không biết rằng mình vốn có cổ thon, vai nhỏ, cánh tay mảnh khảnh, lúc này, vì cười nên trái cây của nàng sắp rơi mất rồi.
May mà vị quan phụ mẫu thương dân như con kia đang bận thương dân như con nên không nhìn thấy, bằng không, có lẽ, công đức mà hắn chuẩn bị dùng để đổi lấy phúc báo mới sẽ bị trừ hết mất.
Đại sảnh lại im lặng một lúc.
Cuối cùng, khi Liễu Tử Văn đứng dậy cáo từ, mười hai hương thân khác mới dám đứng dậy, lần lượt cung kính hành lễ với Âu Dương Nhung, sau đó mới dám rời đi.
Nhìn sắc mặt của đám hương thân này, có vẻ như bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, có lẽ, trước khi đến huyện nha, bọn họ đều nghĩ rằng mình sẽ bị lột mất một lớp da, thế nhưng, kết quả lại không có chuyện gì xảy ra, huyện lệnh không hề nhân cơ hội này để úp sọt, phong tỏa lương thực của bọn họ, ngược lại, còn cho phép bọn họ tiếp tục bán…
Rất nhiều hương thân đã thay đổi cách nhìn về Âu Dương Nhung.
Liễu Tử Văn là người đầu tiên bước ra khỏi huyện nha, trước khi lên xe ngựa, hắn ta quay đầu lại nói với Liễu Tử An đang tò mò bước đến.
“Không cần xem nữa, người trong đó đều là cừu.”
Trên phố Lộc Minh, trong xe ngựa đang chậm rãi rời đi, sắc mặt của vị thiếu gia chủ Liễu thị hơi âm trầm.
Cái bẫy giá lương thực này không phải là do Âu Dương Lương Hàn giăng ra cho bọn họ, lần này, những kẻ mà Âu Dương Lương Hàn muốn ăn thịt chính là những con cừu béo kia, hơn nữa, cách ăn của hắn lại còn rất tao nhã.
Lần này, Liễu gia dường như không bị thiệt hại gì, nhưng nếu nghĩ kỹ thì lại tổn thất rất nhiều.
Bởi vì, Liễu Tử Văn đã bày binh bố trận ở Long Thành nhiều năm, lần đầu tiên cảm thấy tình hình có vẻ vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Cứ như thể, huyện Long Thành là một cái bàn, Liễu gia độc chiếm cái bàn này, ngồi trên chiếu bạc rất nhiều năm. Trên cái bàn này, chỉ cần hắn ta rung đùi một cái là có thể khiến tất cả rung chuyển, muốn rung thế nào thì rung. Thế nhưng, đột nhiên có một vị tiên sinh trẻ tuổi có nụ cười gian xảo đi đến, không nói không rằng, ngồi xuống đối diện hắn ta, hắn còn đưa tay ra giữ chặt cái bàn, không cho hắn ta rung đùi nữa.
Đã chờ thanh kiếm kia mười hai năm, Liễu Tử Văn rất ghét cảm giác này.
…
“Ừm, nói trước, huyện nha chúng ta không bao ăn trưa đâu, đến ta còn phải về nhà ăn cơm.”
Trong đại sảnh vắng hoe, Âu Dương Nhung bất đắc dĩ nói với mười tám thương nhân vẫn đang đứng im không dám nhúc nhích kia:
“Sao các vị vẫn chưa đi? Mau về tiếp tục bán lương thực đi.”
Đám thương nhân nhìn nhau, nhưng không ai nhúc nhích, bọn họ cứ như những con cừu ngoan ngoãn vậy.
“Ồ, vậy là các vị còn có chuyện muốn nói đúng không?”
Âu Dương Nhung lập tức bước xuống khỏi bậc thang, giang tay ra, nói:
“Được rồi, người đến từ xa đều là khách, mời ngồi, mời ngồi.”
Nghe vậy, mí mắt phải của Vương Thao Chi giật mạnh.
Dưới sự mời mọc nhiệt tình của huyện lệnh trẻ tuổi, đám thương nhân lần lượt ngồi xuống,
Vị huyện lệnh trẻ tuổi này cũng rất thân với dân, hắn không ngồi trên cao đường mà ngồi xuống một chiếc ghế đối diện đám thương nhân, mỉm cười nhìn bọn họ.
Có lẽ là sau khi quan sát một lúc, cảm thấy vị huyện lệnh này rất hiền lành, dễ gần, Lý chưởng quỹ mới thử lên tiếng hỏi:
“Huyện lệnh đại nhân… Ngoài việc bán lương thực ở Long Thành ra, chúng ta có thể vận chuyển lương thực đến nơi khác để bán hay không?”
Vẻ mặt của Âu Dương Nhung mới vừa rồi còn khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, đột nhiên trở nên nghiêm nghị:
“Vận chuyển lương thực đến nơi khác để bán? Sao vậy? Là do bách tính ở Long Thành chúng ta không đủ nhiệt tình, hay là do huyện nha Long Thành chúng ta không đủ công bằng?”
“Không phải, không phải.”
Lý chưởng quỹ dở khóc dở cười, vội vàng xua tay giải thích:
“Bách tính ở quý huyện đều rất nhiệt tình, quan phủ cũng rất công bằng.”
Âu Dương Nhung buồn rầu gật đầu, nói:
“Ồ, vậy là do huyện lệnh của huyện Long Thành ta đây đã chậm trễ với các vị rồi, hay là ta dập đầu với các vị mấy cái nhé…”
“Không phải, không phải, càng không phải.”
Lão thương nhân râu dê kia càng luống cuống hơn, lão không dám ngồi xuống, khóc lóc nói:
“Lão phu đã rất lâu rồi không gặp được vị quan phụ mẫu nào chính trực, hiền lành như huyện lệnh đại nhân.”
“Vậy sao các vị lại muốn vận chuyển lương thực đi? Ta nói trước, ta tuyệt đối không phải là không cho các vị vận chuyển, ta chỉ muốn biết lý do, để sau này, ta còn có thể cải thiện công việc.”
Âu Dương Nhung thở dài, Lý chưởng quỹ và những người khác đều do dự.