Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mã chưởng quỹ đang quay lưng về phía bến phà, mỉm cười hỏi:
“Sao vậy? Muốn đi uống rượu với ta sao?”
“Không… Không phải… Hình như…”
“Hình như cái gì?”
Mã chưởng quỹ sờ sờ mặt mình, khó hiểu hỏi.
Nhưng sau đó, hắn phát hiện ra, dưới màn đêm, Vương Thao Chi và mấy tên thương nhân bên cạnh đều đang ngây người nhìn về phía sau hắn, tròng mắt của bọn họ như đang phản chiếu ánh hoàng hôn trên sông.
A, mặt trời không phải đã lặn rồi sao? Sao lại còn mặt trời?
Mã chưởng quỹ tò mò quay đầu lại.
Sau đó, tròng mắt của vị thương nhân cao lớn này cũng xuất hiện hai mặt trời… Không, không phải là hai mặt trời, mà là hai ngọn lửa đang bập bùng trên mặt sông.
Trên sông lớn, hai chiếc thuyền chở lương thực đã biến thành hai thuyền lửa. Mã chưởng quỹ vẫn còn đang ngây người, còn Vương Thao Chi chứng kiến từ nãy đến giờ cũng há hốc mồm, nói:
“Hình như… lương thực của ngài bay màu rồi.”
“???” Có người ngã khuỵu xuống đất.
...
“Tra! Nhất định phải nghiêm tra! Huyện Long Thành chúng ta tuyệt đối không phải là nơi dung túng cho kẻ xấu!”
Âu Dương Nhung đập bàn rầm rầm.
Mí mắt của Vương Thao Chi, Mã chưởng quỹ và những thương nhân khác lại giật giật theo.
Lại là nơi quen thuộc.
Lại là những khuôn mặt quen thuộc.
Lại là giọng điệu quen thuộc.
Chỉ có điều, hơi tội nghiệp cho cái bàn.
Thế nhưng, vị huyện lệnh nào đó lại cảm thấy món đồ chơi này rất thú vị, khó trách trước kia, hắn thường xuyên thấy những vị huyện lệnh trong phim ảnh vỗ cái này, nó quả nhiên là thần khí giúp giải tỏa căng thẳng.
“Thật là vô lý, dám công khai đốt thuyền trên địa phận của huyện Long Thành chúng ta, còn coi vương pháp ra gì nữa? Còn coi luật pháp ra gì nữa?”
Âu Dương Nhung giơ tay lên như thể muốn đập bàn, đám thương nhân ở dưới đại sảnh đều vô thức ngửa người về sau, thế nhưng, bọn họ đợi mãi mà không thấy tiếng động nào vang lên.
Bọn họ nhìn lên, thì thấy vị huyện lệnh đại nhân kia đang giơ cao tay phải, sau đó, hắn lại nhẹ nhàng đặt tay xuống rồi quay đầu lại hỏi tên bộ khoái mặc lam y kia… Thật là một màn ảo thuật đỉnh cao.
“Yến bộ khoái, lần này có ai thương vong không?”
“Bẩm Minh đường, chỉ có hai người lái thuyền bị bỏng nhẹ. Những người khác đều biết bơi, bọn họ đã kịp thời nhảy xuống sông, may mà thuyền chưa đi xa, người của chúng ta cũng đến kịp thời nên không có ai thương vong.”
“Vậy thì tốt, trong cái rủi có cái may, chỉ cần người không sao là được.”
“Đại nhân, nhưng mà, lương thực của ta mất hết rồi!”
Thà là có người bị thương còn hơn - Mã chưởng quỹ nghiến răng nghiến lợi, siết chặt chuỗi tràng hạt trong tay, lòng đau như cắt.
Vương Thao Chi và những người khác nhìn thấy chuỗi tràng hạt trong tay hắn đã bị đứt, thế nhưng, bọn họ không hề đồng cảm mà lại còn cảm thấy hả hê.
“Mã chưởng quỹ, đừng nóng vội.”
Âu Dương Nhung an ủi, sau đó, hắn quay sang hỏi tên bộ khoái mặc áo xanh kia:
“Hai chiếc thuyền cùng lúc bốc cháy, nói là trùng hợp thì cũng quá trùng hợp rồi, có điều tra ra ai là người phóng hỏa không?”
“Những người lái thuyền được cứu lên đều nói rằng bọn họ không nhìn thấy thuyền bốc cháy như thế nào, ngọn lửa bắt đầu bùng lên từ khoang chứa lương thực, sau đó, bọn họ phát hiện không dập được lửa nên đã bỏ thuyền nhảy xuống sông…”
Mã chưởng quỹ nghiến răng chen ngang:
“Lửa lớn như vậy mà cũng không thèm dập, chỉ biết chạy trốn, đúng là lũ ăn cháo đá bát!”
Vương Thao Chi thở dài, nói một câu công bằng:
“Mã chưởng quỹ, nói không chừng bọn họ cũng đã cố gắng hết sức rồi, dù sao, nếu đổi lại là chúng ta, thuyền đang yên đang lành bỗng nhiên bốc cháy, chúng ta chắc chắn cũng sẽ hoảng sợ…”
Nói đến đây, như thể nhớ ra điều gì đó, hắn bổ sung:
“Hơn nữa, bọn họ còn chưa được ăn cơm.”
“Cố gắng cái rắm!”
Mã chưởng quỹ đứng phắt dậy, chuỗi tràng hạt trong tay rơi loảng xoảng xuống đất, hắn tức giận nói:
“Ngay cả một người chết cũng không có, còn dám nói là bọn chúng đã cố gắng hết sức sao? Tất cả mọi người trên hai chiếc thuyền đều chạy thoát, chỉ có lương thực của ta là mất trắng, nhất định là có uẩn khúc, nhất định là có uẩn khúc!”
Hắn trừng mắt nhìn Âu Dương Nhung, nói:
“Huyện lệnh đại nhân, ngài phải làm chủ cho thảo dân a! Nhất định phải điều tra đến cùng!”
Âu Dương Nhung xua tay, nói một cách nghiêm túc:
“Mã chưởng quỹ, trước hết đừng nóng vội.”
Hắn quay đầu lại, nói với Yến Lục Lang:
“Có thể âm thầm phóng hỏa đốt lương thực, không phải là nội gián trong số những thuyền nhân thì cũng là… cao thủ võ công cái thế, thừa dịp trời tối lẻn lên thuyền gây án.”
“Cũng có thể là có nội gián tiếp ứng!”
Mã chưởng quỹ lại chen ngang.
Âu Dương Nhung liếc nhìn hắn, gật đầu, nói:
“Ừm, cũng có khả năng này. Phải điều tra từ hai hướng này, Yến bộ khoái, chuyện này liên quan đến an toàn giao thông đường thủy trên suối Hồ Điệp, nhất định phải điều tra đến cùng!”
“Rõ!”
Yến Lục Lang bình tĩnh chắp tay, thế nhưng, hắn vừa mới lui xuống thì từ bên ngoài, một tràng ồn ào lại vang lên, rất nhanh, Yến Lục Lang đã dẫn một lão thương nhân râu dê ủ rũ đi vào đại sảnh huyện nha.
Là Lý chưởng quỹ đã vắng mặt trong hai ngày qua.
Vương Thao Chi và đám tiểu thương bên cạnh đều tò mò nhìn.
Hai ngày nay, lương thực của Mã chưởng quỹ và Lý chưởng quỹ được ưu tiên kiểm tra trước, bọn họ đều bận rộn vận chuyển lương thực, không hề liên lạc với những thương nhân khác, cũng không có gì để liên lạc, dù sao thì, bọn họ vừa mới trở mặt với nhau trước mặt vị tân huyện lệnh kia, tranh nhau tư cách được kiểm tra trước.
Mã chưởng quỹ là người đầu tiên được kiểm tra xong một kho hàng ở bến phà, tối hôm qua, hắn đã vội vàng chất hàng lên thuyền để chuyển đi.
Còn Lý chưởng quỹ, tối hôm qua, sau khi kiểm tra xong một kho hàng chứa hơn chín trăm thạch, có lẽ là nghe nói chuyện của Mã chưởng quỹ nên lão ta đã rút kinh nghiệm, không vận chuyển lương thực vào ban đêm nữa, mà chọn cách vận chuyển vào ban ngày, hơn nữa, lão ta còn từ bỏ đường thủy, chuyển sang đường bộ, thậm chí còn đích thân áp tải…