Cái Gì A Quân Tử Mà Cũng Phòng À

Chương 137. Không cho phép ngưu bức như vậy

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đại sảnh huyện nha.

Đám thương nhân lương thục, hương thân không khỏi điên cuồng chửi rủa trong lòng.

huyện lệnh trẻ tuổi vẫn vùi đầu vào đống “giấy nợ” trên bàn công án, dường như không hề quan tâm về già sẽ còn mấy người bạn.

“Ai muốn xuất lương thì xếp hàng, lần lượt từng người một.”

Hắn nói một cách thờ ơ.

Khác với đám hương thân Long Thành trước kia chỉ biết trông chờ vào Liễu gia như trời hạn gặp mưa rào, Vương Thao Chi, Mã chưởng quỹ, Lý chưởng quỹ và những người khác không hề do dự, tất cả đều âm thầm tính toán, trước khi Trần Hóa dỡ hết lương thực xuống, phải nhanh chóng xếp hàng trước bàn làm việc của huyện lệnh.

Âu Dương Nhung ngồi ngay ngắn trước bàn, cúi đầu viết. Mỗi lần nhận lương thực của một nhà, hắn liền viết một tờ “Giấy nợ”, sau đó bảo thương nhân mang theo giấy nợ đến bến tàu để kiểm kê. Còn việc chuyển giao và niêm phong lương thực, đều do Điêu huyện thừa và Yến bộ đầu phụ trách.

Đến lượt Vương Thao Chi, hắn dè dặt hỏi:

“Tỷ phu, rốt cuộc huyện nha đang chuẩn bị xây dựng cái gì vậy? Có thể tiết lộ một chút được không?”

Cách đó không xa, nữ sư gia đang xem xét công văn, giả vờ như không nghe thấy gì.

Âu Dương Nhung khẽ nhướn mày, liếc mắt nhìn về phía sau, nơi đám hương thân Long Thành đang lén lút bàn tán, hắn không hạ thấp giọng, hỏi:

“Thao Chi huynh thấy bến Bành Lang ở huyện Long Thành chúng ta thế nào? Có náo nhiệt không?”

“Náo nhiệt chứ, đó là khu vực giao thông thuận lợi, tiền vào như nước, chỉ tiếc là người ngoài như chúng ta không chen chân vào được.”

Âu Dương Nhung gật đầu:

“Dự án mới mà huyện nha đang chuẩn bị… ừm, cũng không kém phần náo nhiệt đâu.”

Không chỉ Vương Thao Chi và các thương nhân đang xếp hàng phía sau, mà cả đám hương thân cũng vểnh tai lên nghe lén, ánh mắt sáng rực lên.

“Sư huynh, chẳng phải huynh đã hứa với ta, dự án này chỉ giao cho Tạ thị chúng ta sao? Tại sao lại để người ngoài nhúng tay vào?”

Vị nữ sư gia kia đúng lúc lên tiếng, giọng điệu có vẻ bất mãn.

Âu Dương Nhung nghiêm mặt nói:

“Thao Chi bọn họ cũng không tính là người ngoài, hơn nữa Tạ thị cũng chưa chắc có thể nuốt trọn dự án này. Huống chi, huyện nha đang thiếu ngân lượng, để cho bọn họ dùng lương thực để góp cổ phần cũng là hợp tình hợp lý.”

“Hợp lý, đương nhiên là hợp lý!”

Vương Thao Chi lấy hết can đảm quay đầu lại nói:

“Lệnh Khương tỷ, đều là người một nhà, có tiền cùng nhau kiếm thôi. Tỷ phu thật là nghĩa khí!”

Tạ Lệnh Khương trừng mắt nhìn hắn:

“Ngươi dám gọi nữa!”

thanh niên lùn lập tức rụt cổ lại, vội vàng đổi chủ đề, hỏi:

“Vậy rốt cuộc là xây gì? Sao lại cần nhiều ngân lượng như vậy?”

Âu Dương Nhung gật gù:

“Đương nhiên là mua bán lớn, đầu tư nhiều thì lợi nhuận cũng cao… Khụ, thôi không nói nữa, có người ngoài.”

“Đúng vậy, không thể để người ngoài nghe được.”

Vương Thao Chi tán thành.

“…” Một đám hương thân xung quanh im lặng.

huyện lệnh trẻ tuổi cũng không nói gì thêm, tiếp tục cúi đầu làm việc.

Một dự án lớn, mua bán lớn, đến cả Tạ thị cũng muốn tham gia góp cổ phần!

Mười hai vị hương thân ban đầu còn do dự, giờ cũng không thể ngồi yên được nữa. Trong đó, một lão hương thân được Liễu Tử Văn gọi là Ngô bá, vuốt râu, xoay người đi về phía bàn công án, nói:

“Lương thực nhà ta nhiều quá, bán bớt một ít cũng được. Ta tin tưởng Tiểu Liễu, nó sẽ hiểu cho ta.”

“…”

Những hương thân còn lại nhìn nhau một lát, sau đó lập tức ùa ra như ong vỡ tổ, chen chúc xếp hàng để xuất lương thực.

Trong đại sảnh, vị huyện lệnh trẻ tuổi và nữ sư gia nhìn nhau, khóe môi khẽ nhếch lên.

Cho đến tận chạng vạng, trước khi Mai Lộc Uyển phái nha hoàn đến giục ăn cơm, Âu Dương Nhung mới giải quyết xong vụ mua bán lương thực của huyện nha Long Thành với mười sáu thương nhân lớn nhỏ và mười hai vị hương thân.

Huyện nha Long Thành thu mua tổng cộng ba mươi vạn lẻ sáu ngàn thạch lương, với giá tám đồng một đấu, trả trước một phần mười tổng giá trị ngay tại chỗ, chín phần còn lại được chuyển thành công nợ của huyện nha, do mọi người nắm giữ, kỳ hạn là hai năm...

Tuy nhiên, sau khi cất kỹ giấy nợ, điều mà Vương Thao Chi, Ngô Bá và những người khác quan tâm nhất vẫn là kế hoạch “đại kiến tạo” mà Âu Dương Nhung hé lộ.

Về phần Âu Dương Nhung và huyện nha có quỵt nợ hay không, mọi người ngược lại không lo lắng.

Chủ yếu là đối với một vị tiến sĩ trẻ tuổi, đầy triển vọng, danh tiếng lẫy lừng như Âu Dương Nhung, uy tín và thanh danh là vô cùng quan trọng. Nếu nuốt lời, tiền bạc ngược lại là chuyện nhỏ, tổn thất lớn nhất chính là vốn liếng chính trị, về sau đừng hòng mà leo lên trên quan trường Đại Chu nữa.

Hơn nữa, huyện nha Long Thành cũng đâu có chân mà chạy trốn...

Bất quá, dù tò mò đến mức gãi lòng gãi gan, mọi người vẫn bị Huyện lệnh trẻ tuổi tươi cười tiễn ra tận cửa, hẹn ước ngày mai sau khi kiểm kê, bàn giao xong ba mươi vạn thạch lương thực, sẽ lại tụ họp tại đại sảnh huyện nha, bàn bạc về một vụ “đại mua bán”.

Trước cửa huyện nha, Âu Dương Nhung và Tạ Lệnh Khương đứng trên bậc thang, dõi mắt nhìn đoàn xe ngựa của đám thương nhân và hương thân khuất dần nơi cuối phố.

“Ta còn tưởng rằng sư huynh hôm nay sẽ cho bọn họ xem vật kia chứ. Dù sao buổi chiều cũng đã bàn bạc rất lâu rồi.”

“Sẽ cho bọn họ xem...”

Âu Dương Nhung lắc đầu:

“Chờ đã, đợi Lục Lang và những người khác niêm phong kho lương xong đã. Những hương thân này vẫn còn e ngại Liễu gia, phải đề phòng có kẻ báo tin.”

Hắn quay đầu, nhẹ giọng:

“Hôm nay vất vả cho tiểu sư muội rồi.”

“Tay huynh bị sao vậy?”

“Bị gai đâm phải, hơi sưng một chút, đa tạ sư muội quan tâm.”

“Sợ huynh viết không được chữ, lại phải đến phiên bổn sư gia ra tay.”

“…”

“Tối về nhớ chườm lạnh, thôi khỏi đoán cũng biết huynh không có hầm băng, để tối ta mang qua cho.”

Nàng không quay đầu lại:

“Ta còn việc, đi trước.”

Ánh đèn lồng trước cửa huyện nha không chiếu tới bóng đêm phía xa, hai sư huynh muội lặng lẽ đứng đó, một người tiêu sái rời đi, chỉ còn lại một người đứng lặng, mấp máy môi, cuối cùng bật cười lắc đầu.