Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tạ Lệnh Khương theo bản năng cắn nhẹ môi dưới:
“Nếu lần sau ta còn phạm sai lầm, sư huynh cứ tiếp tục dạy dỗ.”
“Ngày đó là tình huống đặc biệt.”
Âu Dương Nhung hơi giật mình, lắc đầu cười:
“Lần sau không dùng roi quất nữa...”
Vốn là câu nói đùa, không ngờ sau rèm châu lại vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ:
“Cũn-cũng không phải không được.”
Lúc Âu Dương Nhung còn chưa kịp phản ứng, Tạ Lệnh Khương đã đổi giọng:
“Kỳ thật ta vẫn chưa hiểu, tại sao nàng ta lại đối xử với ta như vậy.”
Âu Dương Nhung ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ra, “nàng ta” mà Tạ Lệnh Khương nhắc tới hẳn là Hồ cơ tên Chức Doanh kia.
Tạ Lệnh Khương kéo chăn lên ngực, ngửa đầu ra sau gối, nhìn màn lụa trên giường, mỉm cười ngây ngô:
“Ta cứu được nàng lúc nàng bị ưng tập kích, ta quan tâm an nguy của nàng, ta giúp nàng chuộc thân hoàn lương, ta mang nàng trở về và muốn cho nàng tôn nghiêm... Nhưng tại sao nàng lại lựa chọn đi giúp một kẻ xấu từng làm nhục nàng, khi dễ nàng, miệt thị nàng? Nếu có nỗi khổ, có uy hiếp, có ẩn tình, vì sao không nói cho ta biết, điều này làm ta khó chịu hơn cả bị phản bội.”
Nàng quay đầu, nhìn khuôn mặt anh khí điểm thêm hai vệt đỏ của sư huynh, hỏi:
“Có phải như trong sách nói, man di sợ uy mà không phục đức? Có lẽ có một chút, nhưng ta lại cảm thấy không hoàn toàn đúng, cho dù nàng không phải Hồ cơ, tựa hồ sự tình cũng sẽ đi đến kết cục này...”
“Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu? Trong sách không nói. Rốt cuộc thế đạo này là màu sắc gì?”
Âu Dương Nhung quay đầu nhìn sắc xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, hỏi:
“Vậy bây giờ sư muội đã nghĩ thông suốt chưa?”
Nữ lang Tạ thị từ thì thầm thành trầm mặc.
Nàng chợt phát hiện ngoài cửa sổ, ánh mặt trời buổi sáng đã lên, vừa vặn chiếu vào người thanh niên đang chống đầu gối, chăm chú lắng nghe trước giường.
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc.
Ngày đó trước huyện nha, nàng cả người mệt mỏi, nghèo túng, kinh ngạc nhìn sư huynh đứng dưới ánh mặt trời giữa trưa tuyên bố phán quyết công đạo, sau lại quả cảm vạch trần âm mưu chấn động toàn trường, lúc ấy cũng là như thế.
Năm ấy ở nhà cũ ngõ Ô Y, nàng còn nhỏ, trốn sau cửa, tận mắt nhìn thấy a phụ thẳng lưng quỳ trên ghế ở đại sảnh dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, thà chết chứ không khuất phục, cự tuyệt cành ô liu mà sứ giả Vệ thị ném ra, lúc ấy cũng là như thế.
Năm ấy Đại Càn cải triều đổi đại, nữ hoàng đăng cơ, hoàng thất Ly Càn bị tàn sát đến thê lương, máu tươi nhuộm đỏ cung khuyết, khủng hoảng bao trùm giang sơn, chư vương Vệ thị danh tiếng lẫy lừng, ngũ họ thất vọng, huân quý Quan Trung, sĩ tộc Nam Bắc đều cúi đầu thần phục.
Chỉ có a phụ không phục, cho dù tộc nhân đều khóc lóc cầu xin, a phụ vẫn cự tuyệt vào triều, không quỳ bái Chu đình.
Vì sao nhiều năm như vậy, nàng hăng say đọc sách, cự tuyệt kết hôn, cố gắng tu luyện?
Chính là bởi vì năm đó ở nhà cũ ngõ Ô Y, nàng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trên người a phụ, cũng bởi vậy lần đầu tiên cảm nhận được “khí” của người đọc sách, rồi nhờ đó dẫn trước tất cả huynh đệ tỷ muội Tạ thị bước vào hàng ngũ luyện khí sĩ hiếm hoi.
Đó là khởi đầu của tất cả, là thứ mà nhiều năm qua nàng vẫn luôn kiên trì theo đuổi, gần như trở thành... tín ngưỡng.
Tạ Lệnh Khương không bao giờ quên.
Mà hiện tại, nàng nhìn thấy, ánh sáng trên người sư huynh và a phụ, rất giống, nhưng lại không giống.
Trên người sư huynh là một loại “khí” khác, ngay từ đầu cái này đã hấp dẫn Tạ Lệnh Khương đến gần, muốn tìm hiểu đến cùng...
Cho nên nàng mới nói ra lời hy vọng sư huynh tiếp tục dạy bảo, con đường của sư huynh khác với a phụ, nàng mơ hồ chờ mong, muốn theo hắn lĩnh hội.
“Sư huynh.”
Tạ Lệnh Khương khẽ gọi, vén rèm châu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, nghiêm túc nói:
“Ta còn chưa hoàn toàn thông suốt, nhưng mặc kệ như thế nào... Nàng làm như vậy tuyệt đối là sai, thế đạo này cũng tuyệt đối không phải một màu đen tối... Nó không giống với suy nghĩ trước kia của ta, ta thất vọng, nhưng... chưa từ bỏ.”
Nàng dừng lại và nhìn hắn không chớp mắt:
“Ta luôn tin rằng, luôn có một tia sáng tồn tại, công lý nhất định sẽ đến.”
Âu Dương Nhung trầm mặc một lát:
“Tốt.”
Sau một phen tâm sự thẳng thắn, không khí lại trầm mặc một hồi lâu.
Loại đề tài nghiêm túc này thật sự không thích hợp để tán gẫu, đặc biệt là giữa ban ngày ban mặt.
Nói chuyện nhân sinh lý tưởng gì đó, cũng phải chọn lúc đêm khuya thanh vắng chứ?
Rất nhanh, sư huynh muội trong phòng liền đổi đề tài.
“Đúng rồi.”
Như sực nhớ ra điều gì, Âu Dương Nhung đứng dậy đi dạo trong phòng, quay đầu hỏi:
“Nha hoàn vừa đón ta vào, có một tiểu nha hoàn mặc xiêm y vàng nhạt, sư muội quen biết không?”
“Xiêm y vàng nhạt?”
Tạ Lệnh Khương nghiêng đầu:
“Sư huynh nói là Thải Thụ sao? Chính là người hơi béo một chút?”
Âu Dương Nhung gật đầu.
Vừa rồi nhìn thấy tiểu nha hoàn mặt bánh bao quen mắt kia, hắn cũng có chút kinh ngạc.
“Là thị nữ của sư muội sao?”
“Không phải.”
Tạ Lệnh Khương lắc đầu:
“Là nha hoàn bên cạnh tiểu muội Tô gia ở viện bên cạnh, sáng nay bị Vi bá mẫu gọi tới thay thuốc cho ta.”
“Tiểu muội Tô gia?”
Âu Dương Nhung gật đầu.
Thì ra là vậy, thì ra là nữ lang nhà này.
Bất quá trước kia, hình như tiểu sư muội chưa từng nhắc đến chuyện về Tô gia này.
Hơn nữa hắn ở Mai Lộc Uyển lâu như vậy, hai nhà xem như hàng xóm, Âu Dương Nhung cũng chỉ tình cờ gặp nữ lang Tô gia một lần ở Đông Lâm tự trên núi.
Cũng không biết là ngày thường hắn quá bận rộn, hay là Tô phủ tuân thủ luật pháp này quá mức khiêm tốn, ru rú trong nhà.
“Vì sao sư huynh lại hỏi vậy?”
Tạ Lệnh Khương liếc mắt nhìn hắn.
Âu Dương Nhung thuận miệng kể lại chuyện tặng ô trong đình hôm qua.
“Nhìn vậy, quả thật là có duyên.”
Tạ Lệnh Khương gật đầu.
“Có duyên gì chứ, huyện thành nhỏ như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.”
Âu Dương Nhung không thèm để ý nói.