Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tiểu nha hoàn lanh lợi tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong mắt Âu Dương Nhung, vội vàng gật đầu lia lịa, còn nháy mắt mấy cái.
Âu Dương Nhung có chút choáng váng.
Khá lắm, hai mươi ba tuổi đã có khí chất ba mươi hai.
Hắn quay đầu lại, lặng lẽ đánh giá thanh niên trước mặt, không khỏi cảm thán, tuổi còn trẻ đã có phong thái của người từng trải.
Tô đại lang tò mò sờ mặt:
“Vì sao Lương Hàn huynh lại nhìn ta như vậy?”
Âu Dương Nhung xua tay:
“Không... Không có gì, chỉ là nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, Tô huynh... Rất thành thục ổn trọng.”
“Lương Hàn huynh quá khen.”
Tô đại lang vui vẻ, gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, hắn quay đầu nhìn về phía viện tử được trang trí bằng hoa mai bên cạnh, nhỏ giọng nói:
“Thành thục ổn trọng sao... Đây là lần đầu tiên ta được khen như vậy, ngày nào a muội cũng nói ta không đủ chín chắn.”
Âu Dương Nhung bật cười.
Liền đó, Tô đại lang mời Âu Dương Nhung đến thư phòng ngồi, người sau hôm nay vô sự, tự nhiên là đồng ý.
Hai người vừa đi dọc theo con hẻm nhỏ, vừa trò chuyện.
Âu Dương Nhung lại cẩn thận quan sát, kỳ thật vị đại lang Tô gia này cũng không đến nỗi già dặn như vừa rồi nhìn thấy.
Tô đại lang thân hình cao lớn, bờ vai rộng rãi, mà người vai rộng thì tất nhiên khung xương cũng lớn.
Đi trong hẻm nhỏ, hắn và Âu Dương Nhung chỉ có thể một trước một sau, không có cách nào sóng vai.
Hơn nữa, tuy là râu ria xồm xoàm, nhưng nam tử để râu cũng là mốt của triều Đại Chu, cũng không quá kỳ quái.
Ngược lại là loại không thích để râu như Âu Dương Nhung, lại có vẻ quá mức trẻ tuổi, nếu không phải ở huyện nha Long Thành, khí chất hắn trầm ổn mạnh mẽ, thì rất dễ bị đám quan lại lão làng kia xem thường.
Mặt khác, tuy chưa gặp qua Tô tiểu muội, nhưng nhìn dáng người khí chất ngày đó gặp mặt, chắc hẳn cũng không tệ, gien của Tô gia này vẫn rất tốt.
Đại lang Tô gia cũng là tướng mạo đoan chính, coi như là thành thục giống như đại thúc, cũng là kiểu râu ria xồm xoàm đầy phong trần, chứ không phải kiểu bóng nhẫy dầu mỡ.
Nhìn đôi mắt thâm quầng của Tô đại lang, huyện lệnh trẻ tuổi tò mò hỏi:
“Tô huynh đây là... Đêm qua vất vả quá độ?”
Tô đại lang xoa xoa khuôn mặt tiều tụy, thở dài:
“Gần đây việc học khá nặng nề, hôm qua Kinh Nghĩa tiên sinh lại kéo dài thời gian, buổi tối viết bài tập đến khuya, sáng nay dậy muộn, nghe nói Lương Hàn huynh giá lâm, liền vội vàng ra ngoài nghênh đón, dung nhan có chút không chỉnh tề, mong Lương Hàn huynh chớ trách.”
“Không sao, không sao. Chỉ là Tô huynh đọc sách có vẻ hơi... Gồng mình quá.”
Âu Dương Nhung cảm thán. Tuy hai người mới gặp lần đầu, nhưng dáng vẻ học hành đến mức tiều tụy của Tô đại lang khiến hắn không khỏi đồng cảm, thậm chí còn muốn truyền thụ chút kinh nghiệm mò cá của người đi trước.
Quả nhiên, quyển, ở thời đại nào cũng giống nhau.
(!) Từ lóng: quyển - hăng say việc gì đó
Cho dù là cẩm y ngọc thực, gia tài bạc triệu như Tô đại lang cũng không ngoại lệ.
Chỉ là không biết Tô đại lang đang cố gắng vì điều gì.
Học hành khổ sở như vậy, lẽ nào nhà họ Tô muốn hắn theo con đường khoa cử nhập sĩ? Dù sao chắc chắn không phải là kinh doanh, hoặc là quản lý gia sản tổ tiên a?
Nhưng mà khoa cử triều Đại Chu cạnh tranh khốc liệt, như thiên quân vạn mã đi cầu độc mộc, hàng năm thủ sĩ tử phương Nam thi đỗ không hơn một bàn tay.
Trên đường đến thư phòng, Âu Dương Nhung vốn định nhân cơ hội này phê phán đôi câu về “nội quyển” của sĩ tử Nam Bắc, nhưng nghĩ lại, một vị tiến sĩ Thám hoa lang như hắn, chẳng phải là quyển lớn nhất sao, hơn nữa còn là loại đè bẹp tất cả mọi người,… rồi thắng hay sao?
Âu Dương Nhung im lặng ngậm miệng.
Vừa bước vào thư phòng, Âu Dương Nhung đã hiểu vì sao Tô đại lang lại tiều tụy như vậy.
Hắn không khỏi nhìn trái nhìn phải.
“Tô huynh, sao thư phòng của huynh lại tối như vậy?”
“Lương Hàn huynh đợi chút, ta đi mở cửa sổ.”
“Tô huynh, gian phòng này của huynh có vẻ hơi chật chội, giường đâu? Sao không thấy giường? A, huynh để sách trên đất làm gì vậy? Cái này... Cũng thật là có tạo hình... Khoan đã, đây chẳng phải là giường của huynh sao?”
“Suỵt, Lương Hàn huynh nhỏ giọng chút, gia nghiêm và gia từ sợ ta lười biếng, không cho phép để giường trong thư phòng, ngay cả ghế dựa cũng không được có cái nào thừa, là tiểu muội nghĩ ra cách này, nói là nhìn thấy giường sẽ dễ ngủ gật, phải đề phòng bị ngoại vật quấy nhiễu...”
“Cái giường này...”
“Đồ tạm thời, nằm sấp trên bàn ngủ thật sự rất mỏi, thỉnh thoảng không chịu nổi, bài tập lại chưa hoàn thành, ta liền lên đây nằm, chỉ chợp mắt một lát thôi... Nhưng phải nhanh chóng rút lui, không thể để bị phát hiện... Lương Hàn huynh, lại đây, giúp ta một tay.”
“…”
Âu Dương Nhung im lặng tiến lên, biến thành cu li bất đắc dĩ, giúp Tô đại lang phân loại sách vở, chuyển về giá sách, quả thực là đang “phi tang vật chứng”.
Sau khi dọn dẹp xong, Âu Dương Nhung xắn tay áo, lau mồ hôi, đi đến bên cạnh bàn học, nhưng lại không tìm được cái ghế nào để ngồi.
“Tô huynh, công văn của huynh... Chất hơi cao rồi đấy.”
“Chờ chút, ta dọn chỗ cho Lương Hàn huynh ngồi. Đúng rồi, Lương Hàn huynh muốn uống trà gì, ta bảo nha hoàn đi pha.”
“Cái gì cũng được.”
“Thải Thụ vừa mới đưa đến ít trà Lư Sơn, vừa hay, chúng ta uống loại này đi.”
Không lâu sau, nha hoàn trong viện Tô đại lang bưng khay trà đã pha xong vào phòng.
Nhưng vóc dáng của những nha hoàn này khiến Âu Dương Nhung không khỏi giật mình.
“Lương Hàn huynh sao vậy? Có phải tay nghề pha trà của hạ nhân không tốt?”
“Cũng không phải, Tô huynh, những nha hoàn trong phòng huynh... Sao trông già dặn hơn cả huynh vậy?”
Tô đại lang ngẩn người, nhìn ra ngoài cửa, thở dài, vẻ mặt phiền muộn:
“Đây là do gia nghiêm và gia từ sắp xếp, nha hoàn trong viện đều như vậy, tuổi tác có hơi lớn một chút, nhưng mà cũng tốt, rất siêng năng, bình thường cũng không quấy rầy ta đọc sách...”
Hắn lại theo bản năng lẩm bẩm:
“Chỉ là buổi tối ngủ, phòng bên cạnh có nha hoàn ngáy hơi to một chút.”