Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kỳ thực hắn chỉ là dựa hơi cha mình, mới đc làm trợ thủ cho cha ở kiếm lô giáp tam, nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn trở thành đối tượng cao vời khó với trong mắt mọi người ở quán ăn nhỏ này.
Thanh niên lam y rất hưởng thụ bầu không khí xoay quanh mình.
Nhưng lúc này, một nữ tuệ công mặc váy vải bưng đĩa bánh gạo hấp nóng hổi bước ra từ trong lán bếp đơn sơ, sau đó trước mắt bao người, bưng thẳng đến bàn của một lão nhân áo gai ngồi sát vách đám thanh niên lam y.
Sau đó, A Thanh xoay người trở về tuệ dệt.
Lão tượng tác cầm đôi đũa đã chỉnh tề, chọc nhẹ vào đĩa bánh, chuẩn bị ăn.
Thanh niên lam y lập tức sa sầm mặt, trung niên kiếm công thấy vậy, nhíu mày bất mãn:
“Lão bản nương, không phải nói lồng mới còn chưa chín sao, sao có người đã được ăn rồi? Lừa bọn ta à? Hay là người ta cho nhiều tiền hơn?”
“Không có, không có, vị khách này là khách quen, mỗi sáng A Thanh đều hấp riêng cho ông ấy một đĩa...”
“Thôi, không ăn nữa.”
Thanh niên lam y đứng dậy định bỏ đi, đám bạn nịnh nọt vội vàng kéo hắn lại.
Một tên kiếm công nóng tính trực tiếp đứng dậy, giật lấy đĩa cơm hấp trên tay lão tượng tác, bưng đến bàn thanh niên lam y, chỉ buông một câu qua loa:
“Xin lỗi xin lỗi, phiền chờ đĩa sau.”
Lão tượng tác cầm đôi đũa chỉnh tề trên tay, giơ giữa không trung, lặng lẽ nhìn chằm chằm mặt bàn trống trơn.
Đứng im.
Mọi người liếc nhìn, một lúc lâu sau, lão nhân còng lưng vẫn không có động tĩnh gì.
Đám nữ tuệ công chỉ biết âm thầm lắc đầu, không ai dám lên tiếng.
Quán ăn sáng lại khôi phục sự náo nhiệt thường ngày.
Đám thanh niên lam y tiếp tục cười nói vui vẻ.
Lão tượng tác không thèm nghe bà chủ bên cạnh rối rít xin lỗi, bưng nửa bầu hoàng tửu còn lại lên uống, xem ra hôm nay không trụ được đến tối rồi.
Từ khi còn trẻ, lão đã hiểu một đạo lý.
Nếu xin lỗi có ích, vậy thì trên đời này cần gì đến kiếm?
So với mọi ngày, hôm nay lão phải chờ thêm nửa khắc đồng hồ, đĩa cơm hấp mới được bưng lên, bà chủ còn hào phóng tặng thêm hai cái bánh bao.
Lão tượng tác không nói gì, lặng lẽ ăn xong, buông đũa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Cộp.”
Trên bàn lại xuất hiện thêm một bầu rượu.
Lão tượng tác phát hiện ra nó giống hệt bầu rượu trong tay mình.
Lão ngẩng đôi mắt đục ngầu lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của tiểu tuệ công váy vải.
Nàng lại chạy vào bếp lấy thêm một bầu rượu cho lão.
Thì ra không phải là tiểu nha đầu này đi mua hằng ngày, mà là mua dự trữ sẵn.
Lão tượng tác hiếm khi mở miệng:
“Ghi nợ.”
Tiểu tuệ công váy vải không đáp, xoay người chạy về chiếc ghế gỗ, thoăn thoắt dệt tuệ.
Lão tượng tác xách hai bầu rượu, bình tĩnh bước qua đám đông ồn ào, không ai chú ý đến lão.
Lão nhân trở về phòng kiếm lô giữa sườn núi, vừa vào cửa đã nói với người hầu đang đứng chờ:
“Gọi Liễu Tử Văn, Liễu Tử An đến đây.”
Người hầu không nói hai lời, lập tức đi ra ngoài.
Một lát sau, một thanh niên áo gấm xanh xao vàng vọt chạy đến, là Liễu Tử An.
Sau khi vào cửa, hắn cúi đầu, cung kính nói:
“Đại ca còn ở huyện thành bờ đông, đã phái người đi gọi rồi, lão tiên sinh chờ một lát.”
“Không đợi, ngươi về nói với hắn.”
Lão tượng tác đứng dậy từ bên lò lửa, bước ra khỏi cửa, đi đến bãi cỏ ngoài phòng, mặt hướng về phía suối Hồ Điệp, vừa uống rượu vừa thở dài.
Liễu Tử An ra hiệu cho người hầu lui ra, đi theo lão nhân đến bãi cỏ đầy gió, đứng phía sau, kiên nhẫn chờ đợi.
“Chuyện kênh Chiết Dực là thế nào?”
“Là huyện lệnh mới nhậm chức, có chút khó khống chế.”
“Ồ? Huyện Long Thành này còn có thể thoát khỏi tay Liễu gia các ngươi sao?”
Lão tượng tác nhiều năm không ra ngoài, có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Lão tiên sinh minh giám. Huyện lệnh mới này quả thật khó giải quyết, có một số việc đại ca còn đang do dự...”
Lão tượng tác lạnh lùng ngắt lời:
“Lão phu mặc kệ các ngươi làm thế nào, cũng mặc kệ khó hay không, lão phu chỉ nói một chuyện.”
“Mời lão tiên sinh căn dặn.”
Liễu Tử An nghiêm nghị nói.
“Trong vòng ba tháng, mực nước suối Hồ Điệp không được phép thay đổi, duy trì hiện trạng, bất kể là kênh Chiết Dực hay mưa lớn khiến nước Vân Mộng Trạch dâng cao, mực nước ở hạ du bờ tây nhất định phải giữ nguyên!”
Lão tượng tác lạnh lùng nói:
“Ba tháng sau, cho dù hồng thủy ngập trời, lão phu cũng mặc kệ.”
Liễu Tử An sửng sốt, chợt toàn thân run rẩy, run giọng hỏi:
“Ý của lão tiên sinh là...”
“Trong vòng ba tháng.”
Lão tượng tác lại uống một ngụm rượu, hôm nay có thêm một bầu, đủ rồi.
Lão phun ra một ngụm rượu, gật đầu:
“Trong vòng ba tháng, nó chắc chắn sẽ xuất thế.”
“Tốt... tốt... tốt!”
Liễu Tử An liên tục gật đầu, lặp đi lặp lại ba chữ “tốt”:
“Cuối cùng cũng đến lúc...”
Vị nhị công tử Liễu gia này kích động đến mức hai tay run rẩy, nắm chặt thành quyền, rồi lại buông ra, lại nắm chặt... thậm chí còn không nhịn được mà đi qua đi lại trên bãi cỏ.
Khuôn mặt hắn tràn đầy hưng phấn, giống như giấc mộng mười năm sắp trở thành hiện thực.
Lão tượng tác nhíu mày:
“Kích động cái gì, chuyện con kênh kia giải quyết xong rồi sao?”
Liễu Tử An bình tĩnh lại một chút, lắc đầu:
“Lão tiên sinh, tạm thời không cần để ý con kênh kia.”
“Ý ngươi là sao? Lão phu không hiểu, đừng lấp lửng với ta.”
Liễu Tử An giải thích:
“Kênh Chiết Dực là công trình thủy lợi lớn, cắt cong lấy thẳng chưa chắc có thể giải quyết triệt để nạn lụt ở Long Thành, nhưng nó không giống như đập Địch Công, kỹ thuật đơn giản, khối lượng công việc nhỏ. Mà ngược lại, cho nên rất khó hoàn thành trong vòng ba tháng, loại công trình này cần ít nhất phải trăm ngày.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm:
“Mà lão tiên sinh chỉ cần ba tháng, cho nên, tạm thời không cần lo lắng cho bờ tây Hồ Điệp, chỉ là, việc này sẽ ảnh hưởng đến nghề nghiệp của Cổ Việt kiếm phô sau nửa năm...”
Đối với những lời này, lão tượng tác không có hứng thú, lão vừa mới nói rồi, sau ba tháng cho dù hồng thủy ngập trời cũng mặc kệ.
“Vậy còn đập Địch Công thì sao?”