Cái Gì A Quân Tử Mà Cũng Phòng À

Chương 18. Một tháp một chung một mõ

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Thôi, hỏi cũng bằng thừa. Đây là một bức tranh Phật bản sinh, kể về câu chuyện “Khoái Mục Vương thí mắt” trong “Hiền Ngu Kinh”, chắc chắn là ngươi chưa từng nghe qua, nhưng nếu còn lần sau, ngươi sẽ hiểu.”

“Bần đạo hành y không tế thế, chỉ làm mua bán, không bàn đến tình cảm, một vật đổi một mạng, già trẻ không gạt.”

“Lần này, bần đạo phá lệ trả lại ân tình của ngươi, lần sau, nếu còn muốn bần đạo cứu hắn, bần đạo muốn một con mắt của ngươi.”

Lão đạo phẩy tay áo, cười khẩy không thôi, nhưng ngay lập tức, lão ta nhìn thấy nữ kiếm khách câm đứng giữa địa cung ngẩng đầu lên, gật đầu không chút do dự.

Chín ngón tay của nàng nắm chặt một chiếc túi da đựng nước đã qua sử dụng, giống như một chiếc khóa không bao giờ có thể mở ra, đôi mắt trong veo kia như nhìn thấu dòng nước mùa thu, nhìn xuyên qua miệng giếng, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm kia, nhưng vẫn không thấy ai quay lại.

“Bần đạo càng thêm chán ghét lũ đọc sách thánh hiền.”

Âu Dương Nhung cảm thấy như mình đã đến Nam Thiên Môn, đứng giữa biển mây bồng bềnh.

Nhìn xung quanh, bốn phía đều là mây trắng cuồn cuộn, vừa giống như mây, vừa giống như sương mù.

Trong làn sương mù mờ ảo, dường như có một vầng thái dương màu vàng kim ẩn hiện, khiến cho toàn bộ biển mây từ gần đến xa, từ nhạt đến đậm, dần dần chuyển sang màu trắng, vàng nhạt, vàng kim.

Tuy nhiên, thứ thu hút Âu Dương Nhung nhất chính là tòa tháp cổ kính nhuốm màu thời gian nằm chính giữa tầm mắt, được bao phủ bởi làn sương mù màu vàng kim, trên tấm biển có đề hai chữ mạ vàng: “Công Đức”.

Lúc này, cửa tháp đột nhiên mở ra, Âu Dương Nhung có chút mong chờ, thần du mà vào, nhưng cảnh tượng trước mắt lại vô cùng đơn giản, chính là bố cục “một chuông một mõ” mà hắn hắn quen thuộc.

Chỉ có vậy.

Ngoài ra, không còn gì khác, tất cả đều là sương mù trắng xóa.

Âu Dương Nhung cố gắng so sánh với ứng dụng Tháp Công Đức phiên bản bị cắt xén từ trong trí nhớ của mình.

Không thể nói là giống nhau hắn như đúc, chỉ có thể nói là hoàn toàn trùng khớp.

Giống như tên lập trình viên nào đó không biết chụp đâu ra tấm ảnh chỗ này rồi đưa vào ứng dụng vậy, “một chuông một mổ” bên trong tòa tháp cổ này cũng rất đỗi bình thường.

“Thật là, vẻ ngoài thì hoành tráng như vậy, còn bên trong thì qua loa cho xong chuyện, đúng là vàng thau lẫn lộn mà! Cẩn thận bị Phật Tổ trừ công đức đấy!”

Âu Dương Nhung lẩm bẩm.

“Nhưng cũng có khả năng, tòa tháp công đức mà mình nhìn thấy ở Đông Lâm Tự hôm đó cũng giống như nơi này… Chỉ là không biết chiếc chuông cầu phúc này có linh nghiệm như lời đồn hay không, gõ một cái là có thể cầu được ước thấy, nhận được phúc báo… Vậy chẳng phải là mình có hy vọng về nhà rồi sao?”

Ánh mắt của Âu Dương Nhung lập tức bị thu hút, hắn ngẩng đầu nhìn chiếc chuông đồng cổ xưa kia.

Chiếc chuông vẫn im lặng như thể đã tồn tại từ thuở hồng hoang. Đột nhiên, có một luồng ý niệm đứt quãng truyền đến.

Âu Dương Nhung ngẩn người, đứng im một lúc, rất nhanh sau đó, hắn đã hiểu được đại ý của ý niệm này, hắn cúi đầu suy tư.

Chiếc chuông này là trái tim của cả tòa tháp công đức… Khi nó cảm nhận được nhân duyên sắp đến, có thể tiêu hao công đức tích lũy được, gõ một tiếng chuông, giữ lại nhân duyên mong manh dễ vụt mất này, giúp hắn lập tức nhận được một phần phúc báo.

Tùy theo độ lớn nhỏ của phúc báo mà lượng công đức cần thiết cũng khác nhau, đương nhiên, phúc báo càng lớn thì công đức tiêu hao càng nhiều.

Loại phúc báo này rất đa dạng, trong thông tin rời rạc kia, có một số loại được liệt kê sơ lược, ngoài kỳ ngộ, bảo vật, lĩnh ngộ được tuyệt học mà hắn mong đợi ra, vậy mà lại còn có cả đào hoa, nhận được sự yêu mến và ưu ái của mỹ nhân… Cái chuông này có gì đó sai sai. Nhưng mà, hình như tháp công đức phục vụ chúng sinh trong kiếp trước cũng có hạng mục cầu duyên, cũng hợp lý.

Ngoài ra, còn có loại phúc báo hóa giải tai ương và trừ bỏ nghiệp chướng, loại thứ nhất nghe có vẻ cũng không tệ, lúc nguy cấp có thể giữ được mạng nhỏ.

Tuy nhiên, loại trừ bỏ nghiệp chướng kia, Âu Dương Nhung hơi nhíu mày, nghiệp chướng này là chỉ cái gì, là làm chuyện ác sao? Là những chuyện trái với luân thường đạo lý, khi sư diệt tổ, bất hiếu với cha mẹ sao? Vậy thì hắn chắc chắn sẽ không dùng đến, hắn là chính nhân quân tử, có chừng mực, biết giữ mình trong sạch! Cái này hơi thừa rồi đấy, Phật Tổ cũng thật là, không hiểu hắn gì cả…

Sau khi hiểu sơ lược, Âu Dương Nhung phát hiện ra rằng, “phúc báo” này thực chất chính là “cầu được ước thấy”, chỉ có điều, cần phải có một nguyên nhân trực tiếp hoặc gián tiếp từ thế giới bên ngoài, tựa như “yếu tố nhận diện” để đánh thức chiếc chuông cầu phúc này, rồi sau đó, hắn mới có thể dùng công đức để đổi lấy!

“Vậy thì công đức từ đâu mà có… À đúng rồi, gõ mõ!”

Tinh thần Âu Dương Nhung trở nên phấn chấn, hắn nóng lòng muốn thử.

“Tồi tàn thì tồi tàn, miễn là còn gõ được là được, lần này nhất định mình phải ngoan ngoãn gõ mõ.”