Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Yến Vô Tuất gật đầu, đáp:
“Vậy chắc là Minh phủ không được chọn, nghe nói, ba tông phái Nho, Phật, Đạo đều có cơ chế tiềm ẩn nhưng lại rất chính quy. họ sẽ chọn ra những hạt giống phù hợp để bồi dưỡng thành luyện khí sĩ. từ rất sớm Minh phủ đã là hạt giống của giới thư sinh đã nổi tiếng khắp Giang Nam đạo, Bạch Lộc Động Thư Viện không thể nào bỏ sót ngài được.”
Trực tiếp gắn cho hắn cái mác phế vật đúng không?
Âu Dương Nhung bật cười, nói:
“Không sao.”
Yến Vô Tuất lại an ủi:
“Nhưng cũng bình thường thôi, Minh phủ đừng buồn, loại người có thiên phú này vốn dĩ là hiếm như phượng mao lân giác. giống như giang hồ vậy, phần lớn đều là những môn phái nhỏ, tạp nham. môn phái có thể học được luyện khí thuật chân chính là rất ít, haizz.”
Âu Dương Nhung gật đầu, nói:
“Nhưng mà, nói cứ như thần tiên vậy, ta cũng muốn được chiêm ngưỡng cảnh tượng những luyện khí sĩ này đánh nhau. Luyện khí sĩ thật sự lợi hại đến vậy sao? Nhưng khi tham gia khoa cử ở Lạc Dương, tại sao ta lại chưa từng gặp cao nhân nào bay trên mái nhà lướt trên tường vậy? Nếu thật sự có, không thể thường xuyên triển lộ sao?”
Sau khi vỡ mộng ở địa cung Tịnh Thổ, lúc này, hắn rất nghi ngờ về sức mạnh chiến đấu của thế giới này.
Yến Vô Tuất nghiêm mặt nói:
“Minh phủ ngàn vạn lần đừng coi thường luyện khí sĩ đã nhập phẩm. Sở dĩ khó gặp, thứ nhất là vì số lượng của bọn họ thật sự rất ít, thứ hai là vì, giang hồ không phải là nơi chém chém giết giết, mà là nhân tình lõi đời.”
“…” Âu Dương Nhung á khẩu.
Thật là, tên tiểu bộ đầu nhà ngươi còn chưa bước chân vào giang hồ mà đã nắm được đáp án chính xác của câu hỏi cuối cùng rồi, lén lút lấy điểm như vậy, ngươi thấy có ổn không?
“Khụ khụ, Minh phủ, thực ra là ta đọc được từ một quyển tiểu thuyết võ hiệp, hình như là do một vị tiền bối giang hồ nào đó viết.”
Yến Vô Tuất lấy từ trong ngực ra một quyển sách cũ, bìa sách đã sờn, cảm thán:
“Trong đó, còn kể về hắn đã quen biết một vị tiền bối cao ngạo, một hồ ly tinh si tình, một tiểu thư danh môn, một nữ tiên sinh ở thư viện… đồng thời còn tả sâu vào nhân sinh của bọn họ.”
Âu Dương Nhung phẩy tay, nói:
“Xin lỗi, ta đọc Xuân Thu.”
Nói xong, Âu Dương Nhung viết xong phương thuốc, hắn gấp đôi tờ giấy lại, đưa cho Yến Vô Tuất, bảo:
“Xuống núi bốc thuốc giúp ta, nhanh nhất có thể.”
Yến Vô Tuất cúi đầu nhìn phương thuốc, định hỏi gì đó, nhưng từ bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng vang lên, hắn cất phương thuốc đi, lập tức xoay người, tay đặt lên chuôi đạo, cảnh giác hỏi:
“Ai đó?”
Tú Phát và Bán Tế vội vàng chạy đến, Tú Phát vừa chạy vừa gọi, câu nói đầu tiên của hắn đã khiến cho mí mắt Âu Dương Nhung giật giật:
“Lang quân, lang quân, phu nhân bảo ngài mau quay về, ân sư của ngài đến thăm ngài!”
“…?”
Lão sư đến rồi?
Mấy năm nay, bọn họ cũng chưa gặp lại nhau… Chuyện gì đây?
Âu Dương Nhung có rất nhiều điều muốn hỏi, lại có cảm giác như lão sư đến nhà chào hỏi vậy… Không đúng, chắc chắn là có liên quan đến thẩm nương!
Âu Dương Nhung giao lại mọi thứ trong bếp cho Tú Phát, dặn dò hắn ta trông coi cẩn thận, còn hắn thì dẫn đầu quay về Tam Tuệ Viện.
Nhưng khi đi được nửa đường, bọn họ gặp mấy vị tăng nhân đang trực ban, lại nghe mấy vị tăng nhân này nhắc nhở, nói là vừa nhìn thấy Chân thị và ân sư Tạ Tuần đi về phía Tụng Kinh Điện, Âu Dương Nhung và những người khác chuẩn bị đổi hướng.
“Lang quân, lang quân, y phục của ngài, y phục của ngài!”
“Ta biết rồi! Ta về thay quần áo, các ngươi cứ đi trước đi.”
Âu Dương Nhung cúi đầu nhìn xuống, vừa rồi, lúc nghiên cứu trong bếp, hắn đã cố ý mượn mặc một bộ tăng y rộng thùng thình của vị tăng nhân quản sự nhà bếp, bởi vì, bộ trường sam màu trắng của thư sinh mà hắn mặc ban đầu không tiện để xắn tay áo làm việc.
Lúc này, bộ tăng y trên người hắn rất bẩn, mặt mũi cũng lấm lem, đúng là không thích hợp để đi gặp lão sư, người luôn nghiêm khắc, giữ lễ.
Âu Dương Nhung không đổi hướng, tiếp tục quay về Tam Tuệ Viện.
Đến cổng sân, nhìn thấy trong phòng im ắng, hắn đẩy cửa bước vào, đi thẳng vào phòng trong. Trước tiên, hắn rửa mặt bằng nước sạch rồi lâu khô, cầm bộ trường sam màu trắng mà mình đã thay ra, phủi phủi, chuẩn bị mặc vào, đột nhiên lạch cạch một tiếng, một viên châu tròn xoe trượt ra từ trong vạt áo, lăn đến chân giường.
Âu Dương Nhung cũng không ngạc nhiên, hắn đặt tạm bộ trường sam lên giường, cúi người xuống nhặt.
Đây là viên minh châu xá lợi dạ mà hắn đã cất trong túi áo trước ngực, tối hôm qua, lúc lấy nó ra nghiên cứu, hắn phát hiện ra thứ nhỏ bé này có thể phát sáng rực rỡ dưới ánh trăng, nếu ai không biết thì thật sự sẽ tưởng nó là dạ minh châu.
Bên cạnh giường trong phòng trong, tay Âu Dương Nhung vừa chạm vào viên châu thì đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ từ thư phòng ở sảnh ngoài vọng vào, hắn cứ tưởng là nha hoàn của thẩm nương nên không ngẩng đầu mà tiếp tục nhặt viên châu lên, thổi bụi, cẩn thận kiểm tra xem nó có bị sứt mẻ hay không.