Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nếu không phải là nhìn trúng vào tiểu nữ A Thanh nhỏ nhắn, xinh xắn trong nhà thì là gì? Chẳng lẽ lại là Liễu mẫu kia sao? Vậy thì cầm thú quá, nhưng mà cũng không phải là không được…
Vì vậy, ngươi ở lại ăn cơm tối không phải là ngươi thật sự ăn a?
Ăn cơm, chẳng qua chỉ là một tấm bình phong để che đậy mà thôi, sau tấm bình phong đó là quy tắc mà thế nhân ngầm thừa nhận…
Tuy nhiên, đây không phải là điều khiến cho Âu Dương Nhung phẫn nộ nhất, điều khiến cho hắn phải mím chặt môi, cánh mũi phập phồng, máu dồn lên mặt chính là… bọn họ đều xem chuyện này là chuyện bình thường.
A Sơn xem chuyện này là chuyện bình thường.
Liễu mẫu xem chuyện này là chuyện bình thường.
A Thanh cũng xem chuyện này là chuyện bình thường.
Tất cả mọi người trong đế quốc Đại Chu đều xem chuyện này là chuyện bình thường.
Hơn nữa, Âu Dương Nhung tin rằng, cho dù thế nhân biết được chuyện này thì danh tiếng chính nhân quân tử của hắn trên toàn thiên hạ cũng không bị ảnh hưởng gì, cùng lắm là bị thế nhân thu hồi cái danh không gần nữ sắc mà thôi.
Bởi vì, nhà của A Thanh chỉ là một hộ nô lệ thấp hèn nhất, còn Âu Dương Nhung thì sao? Âu Dương Lương Hàn đây không phải đang làm việc thiện sao? Nói không chừng, chuyện này còn có thể trở thành một câu chuyện được lưu truyền trong giới sĩ lâm, về một vị quân tử có tấm lòng nhân hậu, cưu mang nữ nô…
Mà đây chính là nguồn cơn của ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lòng Âu Dương Nhung.
Hắn không phải là thánh nhân, nhưng hắn cũng không xem chuyện này là chuyện bình thường.
“Chuyện mà tất cả thế nhân đều xem là sự thường tình, thì nhất định là đúng sao?”
Trong căn phòng tối tăm, Âu Dương Nhung im lặng mặc áo choàng của mình vào cho A Thanh, nhặt chiếc thắt lưng trên đất lên, cúi người xuống, cẩn thận thắt lại cho thiếu nữ gầy yếu.
A Thanh hơi thấp, hắn phải khụy xuống thì hai người mới cao bằng nhau, như vậy động tác mới thuận tiện.
“Lão gia chướng mắt A Thanh sao?”
“Không phải, ta rất xem trọng A Thanh.”
A Thanh vẻ mặt khó hiểu, Âu Dương Nhung lắc đầu, không giải thích thêm nữa.
Lúc này, hắn đang nghĩ xem làm cách nào để A Thanh và Liễu mẫu tin tưởng vào phương pháp điều trị của mình, chẳng lẽ trực tiếp… khoan đã, đúng rồi, cứ nói trực tiếp luôn.
Âu Dương Nhung lập tức dẫn A Thanh đi tìm Liễu mẫu, hắn giả vờ tự tin, khẳng định với hai người bọn họ rằng, hắn có một bài thuốc gia truyền, bách phát bách trúng, có thể thử chữa khỏi bệnh uốn ván cho Liễu A Sơn, nhưng cần bọn họ phối hợp, hơn nữa, thời gian rất gấp.
Âu Dương Nhung lập tức nhìn thấy sự thay đổi từ nỗi kính sợ, tôn sùng đối với quyền uy chuyển thành tràn trề hy vọng từ ánh mắt của Liễu mẫu và A Thanh.
“Đảm nam tinh hai phần, bọ cạp thuốc một con, nghiền thành bột, mỗi lần dùng chung với hoàng tửu.”
Sau khi dặn dò xong đơn thuốc, hắn dừng một chút, rồi nói tiếp:
“Ngoài bài thuốc này ra, còn có một số phương pháp hỗ trợ, cần các ngươi phối hợp… Trước tiên, phải xử lý lại vết thương… cũng đừng đắp tấm đệm dày như vậy nữa, phải thông thoáng…”
Ban đầu, Âu Dương Nhung còn tưởng rằng những bước như vệ sinh vết thương thường xuyên, dùng khói ngải cứu để hun, thậm chí là phải cắt bỏ phần thịt bị thối rữa, dị vật… sẽ khiến cho bọn họ sợ hãi, nhưng không ngờ, sau khi nghe xong, A Thanh và Liễu mẫu lại càng tin tưởng hơn.
Bọn họ nói, có một số vị đạo sĩ cũng dùng hương khói và bùa nước để gột rửa vết thương, chữa khỏi bách bệnh…
Nghe thấy vậy, Âu Dương Nhung không khỏi im lặng, không biết là ai đang giải thích cho ai nữa.
Nhưng hắn không phủ nhận não bổ của hai mẫu tử, mà chỉ mỉm cười gật đầu, ra vẻ cao thâm khó lường.
Yếu đuối và ngu dốt không phải là trở ngại cho sự sinh tồn, mà chính kiêu ngạo mới là trở ngại, mà người nghèo thì sẽ không bao giờ kiêu ngạo.
Khi Âu Dương Nhung cẩn thận dặn dò Liễu mẫu một số chi tiết, A Thanh đang mặc áo choàng của hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, thiếu nữ như muốn nói gì đó, nhưng lại cúi đầu xuống vì xấu hổ, tự ti.
Nhưng đôi mắt u buồn, luôn bị che phủ bởi một tầng sương mù kia, rốt cuộc cũng đã lóe lên tia hy vọng.
Quay trở lại phòng bệnh tối tăm, tráng hán đang nằm trên giường bệnh, được quấn trong chiếc chăn như tấm vải liệm, khuôn mặt cứng đờ như đã nhuốm màu u ám của cái chết, có lúc, hắn đột nhiên co giật vì đau đớn, A Thanh và Liễu mẫu vội vàng ôm chăn, nhào tới, ôm chặt lấy hắn, một lúc sau, A Sơn mới bình tĩnh trở lại.
Hai mẫu nữ vừa lau nước mắt vừa kể cho A Sơn nghe về phương thuốc thần kỳ, Âu Dương Nhung nhìn thấy nét mặt của hán tử hình xăm có phần phức tạp, hắn đi tới, chỉ nói với A Sơn một câu:
“Liễu A Sơn, sau khi khỏi bệnh, hãy chăm sóc cho mẫu thân và muội muội thật tốt, sau đó, xuống núi tìm ta, ta đợi ngươi ở nha môn. Ngươi sẽ không chết!”
Liễu A Sơn sững sờ.
Âu Dương Nhung lập tức xoay người rời đi.
Thực ra, bài thuốc của thầy lang ở kiếp trước có hiệu quả hay không, còn phải xem mạng của Liễu A Sơn có lớn đến đâu, bao gồm cả việc động viên tinh thần, hắn có thể làm gì thì đã làm hết rồi.