Cái Gì A Quân Tử Mà Cũng Phòng À

Chương 59. Xin cơm, được. Quỳ, không được

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Không phải là lỡ, mà là cố ý. Chính là vì xương cốt của ta quá cứng, không chịu quỳ gối trước quyền lực, thành thử ra, bây giờ, ta mới ngồi ở đây.”

“Hoá ra Minh đường thật sự là bậc chính nhân quân tử.”

“Cũng không hẳn, vì cứu tế mà xin cơm, ta không phải không làm được, nhưng quỳ, vậy thì không được.”

“Chuyện này… vậy Minh đường tính như thế nào? Thứ cho hạ quan học ít hiểu ít, nhìn không được xa.”

“Đứng chờ bọn họ đưa cơm tới.”

“Phụt…”

“Ngươi phun trà cũng rất nghệ đó nha.”

“Ngài… khụ khụ… mẹ nó, ngài muốn ngồi không vẫn có ăn?”

“Hử, ngươi mới nói gì?”

“Ta nói… Minh đường cao kiến!”

“Tiến sĩ Thám hoa lang? Tri huyện thất phẩm? Không phải là ăn mày đến quỳ ăn xin sao! Còn giả vờ thanh cao, liêm khiết cái gì chứ? Mẹ kiếp!”

Trong một căn phòng sang trọng, một đám Côn Luân nô đang quỳ rạp thành một hàng trước cửa, không dám ngẩng đầu lên. bên trong phòng, tiếng đồ vật rơi vỡ loảng xoảng vang lên không ngớt, kèm theo đó là tiếng gầm rú của một nam nhân.

Đồ sứ quý giá, tranh sơn thủy, đồ cổ bằng vàng, đá quý, hương liệu… đều bị đập nát, bị vứt la liệt trên đất, một bóng người đang điên cuồng vung kiếm chém vào cột nhà, chém vào bàn bát tiên… hễ nhìn thấy gì là chém nát cái đó để trút giận.

Hắn như muốn trút hết những uất ức mà mình phải chịu đựng lên những thứ này.

Trong sân, không ai dám lên tiếng. bởi vì bọn họ đều biết, nếu như lúc này, bọn họ mà lọt vào tầm ngắm của Liễu Tử Lân đang ở trong phòng, thì một giây sau, thanh kiếm kia sẽ rơi xuống đầu bọn họ, hơn nữa, hắn sẽ không chớp mắt.

Tuy Liễu Tử Lân hung tàn, ngông cuồng, hống hách ở Long Thành, danh tiếng rất kém, làm hoen ố cái tên này, nhưng hắn lại có hai vị ca ca rất tài giỏi.

Đại ca Liễu Tử Văn và nhị ca Liễu Tử An.

Đối với ba huynh đệ này, có người ngoài gọi bọn họ là tam hổ của Liễu gia, trong đó, Liễu Tử Văn là trí hổ, Liễu Tử An là bệnh hổ, còn Liễu Tử Lân là hổ điên.

Lúc này, Liễu Tử Lân vẫn chưa tiếp quản sản nghiệp của gia tộc, Cổ Việt kiếm phô và tất cả sản nghiệp của gia tộc đều do hai người ca ca của hắn quản lý.

Liễu Tử Văn và Liễu Tử An, một người làm chính, một người phụ tá, đã gây dựng nên gia thế Long Vương Liễu gia ở bờ Tây suối Hồ Điệp.

“Còn cả con nhãi đã bắn chết chim ưng của ta nữa, đạo mạch ở thư viện thì ghê gớm lắm hả? Chẳng lẽ Liễu gia chúng ta không có luyện khí sĩ sao? Các ngươi cứ chờ đấy cho ta!”

Liễu Tử Lân vẫn đang nổi trận lôi đình, nhưng đúng lúc này, có một tên gia nhân trung niên bị què chân đi từ ngoài vào, hắn ngang nhiên đi qua đám gia nhân đang quỳ rạp trên đất.

Tên gia nhân què chân dừng bước trước cửa phòng, bình tĩnh bẩm:

“Tam thiếu gia, nhị thiếu gia bảo ta đến chuyển lời, bảo ngài về phòng, cấm túc một tuần, không được ra ngoài gây chuyện nữa, cũng không được động vào Hồ cơ kia nữa.”

Liễu Tử Lân lập tức im lặng, nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại siết chặt thành quyền.

Hổ điên nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng:

“Chẳng lẽ chuyện ta bị hại cứ thế mà bỏ qua sao?”

Tên gia nhân què chân thản nhiên nói:

“Nhị thiếu gia còn nói, nếu như người bị đánh gãy chân hôm nay là tên huyện lệnh kia, thì ngài ấy và đại thiếu gia sẽ dọn dẹp hậu quả cho ngài. đáng tiếc, người bị đánh gãy chân lại là một tên vô dụng, tự mình chùi đít đi, đừng có chuyện gì cũng làm phiền đến ngài ấy.”

Khóe miệng của Liễu Tử Lân giật giật.

Hắn im lặng một lúc, sau đó, đột nhiên hỏi:

“Đại ca có nói gì không?”

Tên gia nhân què chân vốn định xoay người rời đi, nghe vậy, hắn liếc nhìn Liễu Tử Lân, gật đầu đáp:

“Lúc đó, đại thiếu gia cũng ở đó. ngài ấy có nói với nhị thiếu gia một câu: Không vội, cứ để cho tên tân huyện lệnh kia nổi thêm một thời gian nữa. Chân của tam thiếu gia, ngài tự mình lấy lại là được.”

“Ngoài ra, đại thiếu gia còn nói, nếu như tam thiếu gia hỏi, thì bảo ta chuyển lời cho ngài.”

“Nói đi.”

Liễu Tử Lân ném thanh kiếm trong tay xuống, gằn giọng nói.

Tên gia nhân què chân bắt chước giọng điệu của vị thiếu gia chủ kia, thản nhiên nói:

“Nữ tử Tạ thị kia không thể giết, nhưng giết người không bằng tru tâm.”

Lương Hàn huynh đi đâu rồi?

Tạ Lệnh Khương đã nhiều ngày không gặp Âu Dương Nhung.

Sau khi an định chỗ ở tại Tô gia, mấy ngày nay, nàng đến huyện nha tìm Âu Dương Nhung mấy lần nhưng đều không gặp, hắn cũng không đến tìm nàng.

Lần gặp mặt gần đây nhất là ba ngày trước, Chân thị phái người đến mời nàng đến Mai Lộc uyển dùng cơm trưa. ăn được nửa chừng, Tạ Lệnh Khương vẫn đang tiếp chuyện Chân thị thì nhìn thấy tân huyện lệnh trẻ tuổi vội vàng buông bát đũa xuống rời khỏi bàn ăn. lúc đầu, nàng còn tưởng là hắn đi nhà xí, kết quả, đến cuối buổi hắn cũng không quay lại.

Buổi trưa nắng đẹp, sau khi dùng cơm trưa cùng thế bá ở Tô phủ xong, Tạ Lệnh Khương tập bắn cung ở vườn hoa phía sau một lúc. nàng đoán chừng thời gian nghỉ trưa ở huyện nha sắp kết thúc nên đã từ chối lời mời dùng trà chiều của Tô phu nhân, một mình đến huyện nha.