Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mà ngươi, dù có cố gắng đến đâu thì cũng không thể nào lật đổ được thời đại thịnh thế này, nó vẫn sẽ tồn tại… Nghĩ đến đây, Âu Dương Nhung cảm thấy thật là tuyệt vọng.
Ngay cả một thời đại thịnh thế mà cũng như vậy, sau này, Âu Dương Nhung thề sẽ không bao giờ đọc sách sử nữa.
Nhưng bây giờ, hắn lại đang ở trong một thời đại có thể sẽ được ghi vào sử sách, chỉ có điều, hắn chỉ là một huyện lệnh thất phẩm nhỏ bé, phải đối mặt với cảnh lầm than mà thời thịnh thế không muốn nhìn đến…
“Phải làm sao đây, Âu Dương Lương Hàn?”
Âu Dương Nhung lại bay lên chín tầng mây, nhìn bảo tháp sừng sững trước mặt, tự vấn.
Nhưng không ai trả lời hắn.
Đứng lặng người rất lâu trước bảo tháp, Âu Dương Nhung xoay người rời đi, trở về hiện thực.
Thật ra, đã nhiều ngày hắn không vào thăm tháp công đức rồi, từ khi xây dựng khu trại cứu tế, tổ chức dĩ công đại chẩn, tiếng mõ thi thoảng vẫn vang lên bên tai hắn, chắc là đã tích lũy được không ít điểm công đức, nhưng Âu Dương Nhung vẫn chưa vào xem.
Hắn vẫn luôn chờ đợi, đợi đến khi sắp xếp xong chuyện cứu tế và trị thủy thì sẽ vào xem thử, nếu đủ một vạn điểm công đức thì hắn sẽ đến địa cung Tịnh Thổ kia nhận phúc báo rồi rời đi. Còn nếu chưa đủ, hắn sẽ tiếp tục làm huyện lệnh Long Thành, dù sao thì nhiệm kỳ cũng là bốn năm, cứ cố gắng làm nhiều việc một chút.
Cho dù chưa hoàn thành xong việc cứu tế và trị thủy mà đã đủ một vạn điểm công đức, thì Âu Dương Nhung cũng không thể nào yên tâm mà rời đi được.
Hắn không có thói quen bỏ dở chuyện gì, trừ phi là bất khả kháng, trước đây, khi tài khoản ứng dụng Tháp Công Đức bị khóa, cũng vì vậy mà hắn mới quay lại Đông Lâm tự định hỏi cho ra nhẽ, rồi sau đó, khi lạc đến thế giới này, cũng vì vậy mà hắn kiên quyết muốn trở về thời đại cũ để ôn thi nghiên cứu sinh, và bây giờ, chuyện cứu tế, trị thuỷ cũng là như thế.
Chưa làm xong, hà tất vào tháp.
…
“Thật là hoang đường!”
Vẫn là khu vườn đầy hoa mai kia, trong một lầu các ven hồ tao nhã, một mỹ nhân đầu đội mũ, hông đeo kiếm bước vào, vừa ngồi xuống, nàng ta đã thốt lên bốn chữ như thế.
“Ai chọc giận Tạ tỷ tỷ vậy?”
Tô Khỏa Nhi cúi đầu vuốt ve con mèo trong lòng.
Nàng ta mặc một chiếc váy dài màu tím sẫm, ngồi một mình bên bờ nước, con mèo lười biếng trong lòng nàng ta rất kỳ lạ, toàn thân trắng muốt, chỉ có khóe miệng là có một vết đen hình con bướm.
Thời đại này, mèo ở Đại Chu được gọi là ly nô, rất hiếm, phần lớn đều là do các nước chư hầu dâng tặng, ví dụ như mèo Ba Tư; các phi tần, công chúa trong cung thường nuôi loại mèo này. nghe nói, Trường Lạc công chúa được Nữ đế sủng ái nhất, là một con sen chính hiệu, nàng ta có bảy con mèo, con nào cũng có tên riêng rất tao nhã.
Vì vậy, ly nô dần trở thành thú cưng được giới quý nữ ở Lạc Dương ưa chuộng. Nhưng ở phương Nam, loại mèo này rất hiếm, Tạ Lệnh Khương cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, nàng chỉ từng nhìn thấy một lần ở Ô Y, là một vị tỷ tỷ Vương thị nuôi, đúng là rất đáng yêu. nhưng mà, nàng cảm thấy nó quá kiêu kỳ, Tạ Lệnh Khương không thích bất cứ thứ gì nũng nịu cả.
“Lũ chuột kia, đúng là lũ chuột! Ngay cả số lương thực cứu mạng trong kho Tế Dân mà bọn chúng cũng không tha… thật là hoang đường!”
Tô Khỏa Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị quý nữ Tạ thị này, sau khi ngồi xuống, tay nàng vẫn nắm chặt chuôi kiếm đặt trên đầu gối, siết đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
“Tạ tỷ tỷ là người của thế gia vọng tộc sáu đời, đương nhiên là tỷ tỷ cảm thấy bọn họ hoang đường rồi.”
Tạ Lệnh Khương xoay người lại, hỏi:
“Chẳng lẽ muội không cảm thấy hoang đường sao?”
“Hoang đường, nhưng mà muội không ngạc nhiên.”
Tạ Lệnh Khương nhìn chằm chằm vào Tô Khỏa Nhi, nói:
“Muội không tức giận ư?”
“Muội tức giận thì có ích lợi gì chứ? Mệnh ai nấy sống thôi.”
“Vậy nếu như… muội được giao quyền xử lý thì sao?”
“Chém hết.”
Tô Khỏa Nhi cúi đầu vuốt ve con mèo trong lòng.
Tạ Lệnh Khương quay đầu lại, nhìn cảnh đêm bên ngoài lầu các, không nói gì nữa, ánh mắt nàng có chút thẫn thờ.
Một tiểu nha hoàn mặt bánh bao đứng chờ bên ngoài, thấy tiểu thư và vị quý nữ Tạ thị kia không tranh luận nữa, nàng ta bưng trà vào, dâng trà bánh cho Tạ Lệnh Khương, sau đó, nàng ta đặt một hộp sách bên cạnh Tô Khỏa Nhi.
“Thải Thụ.”
Tô Khỏa Nhi gọi, sau đó đưa con ly nô trong lòng cho tiểu nha hoàn, con mèo này tên là Hàm Điệp Nô, nó được một vị cô cô ở xa tặng cho nàng, thực ra có một đôi, chỉ có điều, một con đã chết rồi.
Khác với Tạ Lệnh Khương, Tô Khỏa Nhi thích những thứ ngoan ngoãn, nghe lời, thứ gì càng cứng đầu, nàng ta càng muốn thuần phục.
Tiểu nha hoàn mặt bánh bao tên là Thải Thụ vui vẻ nhận lấy Hàm Điệp Nô, chạy sang một bên vuốt ve nó. Đến lúc này, Tạ Lệnh Khương mới phát hiện ra con mèo trắng có vệt đen hình bướm ở khóe miệng này bị què một chân.
Nhưng bây giờ, nàng không có tâm trạng để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.