Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Ý của Minh đường là…”
“Đúng vậy, sau bữa tiệc, ta sẽ tổ chức một buổi quyên góp để xây dựng công trình thủy lợi, đến lúc đó, ta sẽ là người đầu tiên quyên góp lương thực.”
Điêu huyện thừa muốn nói lại thôi.
Âu Dương Nhung thản nhiên nói:
“Hôm đó ngươi cũng xem qua công văn từ Giang Châu và đề nghị của triều đình, ta cũng đã suy nghĩ mấy ngày rồi.”
“Hiện tại, số lương thực chẩn tai cơ bản là đủ, cộng thêm ba nghìn thạch gạo mà Giang Châu sẽ chuyển đến sau này, duy trì sự ổn định của hai mươi tư trại cứu tế ở ngoại ô trong vòng ba tháng không phải là vấn đề…”
“Tuy nhiên hiện nay, có một chuyện cấp bách hơn dandg ở ngay trước mắt chúng ta - đó là phải nhanh chóng xây dựng lại công trình thủy lợi bao gồm cả đập Địch Công, bằng không, ta e rằng khi mùa mưa đến, Long Thành sẽ lại chìm trong biển nước.”
“Điêu đại nhân, chuyện này không chỉ liên quan đến hơn vạn nạn dân ở ngoại ô, mà còn liên quan đến sự an nguy của tất cả mọi người trong và ngoài Long Thành. Ngươi là huyện thừa của Long Thành, là người có tư lịch cao nhất trong huyện nha, cũng là người quen biết nhiều phú hào trong huyện nhất, ngươi hãy thay ta nói rõ với bọn họ, nói cho bọn họ biết về khó khăn của triều đình và Giang Châu.”
Điêu huyện thừa thở dài, nói:
“Minh đường lo lắng vì bách tính Long Thành, thực sự là cúc cung tận tụy.”
“Việc trong phận sự mà thôi.”
Điêu huyện thừa do dự một lúc, sau đó, hắn nhịn không được, nhắc nhở:
“Minh đường, kỳ thực, ngài có thể cân nhắc đề nghị mà hạ quan đã nói với ngài hôm đó… tổ chức yến hội quyên tiền cũng được, nhưng mà, nếu muốn hiệu quả tốt hơn, tốt nhất là Minh đường nên mời riêng Liễu gia, bàn bạc kỹ càng…”
Âu Dương Nhung đột nhiên cắt ngang lời Điêu huyện thừa:
“Điêu đại nhân có quan hệ rất tốt với Liễu gia sao? Sao cứ luôn nói chuyện cho bọn họ vậy?”
Điêu huyện thừa nghiêm mặt nói:
“Minh đường hiểu lầm rồi, hạ quan không phải là đang nói chuyện giùm Liễu gia, mà là vì muốn tốt cho ngài nên mới đưa ra những ý kiến nông cạn này.”
Âu Dương Nhung nhìn Điêu huyện thừa một lúc, sau đó, hắn gật đầu, nói:
“Đa tạ Điêu đại nhân, không cần đâu. Buổi quyên góp lần này, ta sẽ mời tất cả các hương thân phú thương, ta không phải là đang đi ăn xin, ta sẽ đối đãi với bọn họ bằng tấm lòng chân thành.”
“Ngươi nói cho bọn họ những phúc lợi về thuế sau khi quyên tiền được đề cập trong công văn, tuy bản quan tính tình hơi cố chấp, nhưng cũng không phải là người không biết điều, ta đã cam kết là sẽ thực hiện, chỉ cần bọn họ tích cực quyên góp… thiên tai vô tình, chỉ cần quan dân đồng lòng, nhất định có thể vượt qua khó khăn, đây không phải là chuyện của riêng ai.”
Câu cuối cùng, Âu Dương Nhung nhìn Điêu huyện thừa với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó, hắn xoay người rời đi.
Điêu huyện thừa thở dài, nhìn theo bóng lưng của Âu Dương Nhung, nói:
“Hạ quan… tuân chỉ.”
…
Trong lúc Điêu huyện thừa đi hết nhà này đến nhà khác, liên lạc các hương thân tộc vọng, chuyển tiếp thiệp mời và lời hứa hẹn của huyện lệnh trẻ tuổi, thì Âu Dương Nhung lại lặng lẽ bước vào công sở của ti hộ, điều tra sổ sách thu chi tài chính của huyện trong nhiều năm qua.
Hôm qua, hắn đã sắp xếp xong công việc ở khu trại cứu tế, hôm nay có thể đến muộn một chút, trước tiên, hắn phải đến huyện nha để giải quyết một chuyện quan trọng hơn.
huyện lệnh trẻ tuổi cho lui đám thư lại đang đứng bên cạnh, hắn ngồi một mình trong phòng, yên lặng xem sổ sách.
Đến khi Tạ Lệnh Khương xách theo một chiếc hộp hai tầng đến tìm hắn, thì Âu Dương Nhung vẫn đang cúi đầu, chăm chú xem sổ sách.
“Sư huynh.”
“Huh?”
“Ta mang một ít bánh ngọt đến cho huynh, là Chân di bảo ta mang đến.”
“Ừm.”
Thấy Âu Dương Nhung không ngẩng đầu lên, vẫn đang chăm chú xem công văn, Tạ Lệnh Khương nhẹ nhàng đặt hộp bánh xuống, ngồi bên cạnh, chờ đợi trong im lặng, thi thoảng, nàng lại len lén nhìn hắn.
Tạ Lệnh Khương luôn cảm thấy, nam nhân khi tập trung làm việc trông rất đẹp trai, phụ thân của nàng cũng vậy.
Không bao lâu sau, Âu Dương Nhung tạm thời khép sổ sách lại, đưa tay lên xoa xoa sống mũi, ngẩng đầu lên, định nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn trời xanh mây trắng để giảm bớt mệt mỏi, nhưng đúng lúc này, tiểu sư muội đột nhiên đứng dậy, cầm hộp bánh đã mở nắp, đưa đến trước mặt hắn, nàng hơi cúi người, phần thân trên nghiêng về phía trước…
Âu Dương Nhung bất ngờ nhìn thấy một màn giảm tải hai mắt thượng hạng.
Cành nhỏ treo quả to.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một câu thơ như vậy.
Hơn nữa, không biết có phải là do vừa xem chữ nhỏ quá lâu hay không, mà mắt hắn cứ nhìn cái gì cũng thấy to to nhỏ nhỏ… chúng chồng điệp lên nhau, thật là không chịu nổi.
“Sư huynh ngả người ra sau làm gì vậy?”
Tạ Lệnh Khương tò mò hỏi.
“Không… không có gì, chỉ là muốn duỗi người một chút.”
Âu Dương Nhung thản nhiên đáp.
Hắn không phải là người không kiềm chế được bản thân, nhưng mà, tiểu sư muội đúng là quá nảy nở rồi. Hơn nữa, nàng lại còn hành động mạnh mẽ, dứt khoát như vậy, cứ lượn qua, lượn lại trước mặt hắn, cho dù có thay bằng một nam tử cường tráng đứng trước mặt hắn thì hắn cũng sẽ nhịn không được mà liếc nhìn một cái, đây chỉ là phản ứng bản năng mà thôi.