Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Âu Dương Nhung cũng không tức giận, hắn trực tiếp hỏi lão Thôi, sau đó bị lão Thôi thuyết phục, tiếp theo, hắn giao cho lão Thôi dẫn dắt sáu tên thư lại mới vào nghề, phụ trách quản lý lương thực của hai mươi tư trại cứu tế ở ngoại ô.
Sau đó, Âu Dương Nhung còn biết được, sổ sách thu chi tài chính chi tiết hàng năm của huyện nha huyện Long Thành là do lão Thôi làm, rõ ràng hắn không phải là Hộ trưởng quan Hộ Tào Ti nhưng lại là người phụ trách xây dựng sổ sách.
Lúc này, khi kiểm tra sổ sách ở Đông khố, Âu Dương Nhung uyển chuyển từ chối Hộ tào, Thương tào thủ hạ của Điêu huyện thừa, mà là đổi thành đám người thư lại do lão Thôi cầm đầu…
Mặt trời ngả về Tây, huyện thành Long Thành vừa mới khôi phục sau trận lụt lại chìm trong bóng tối, giống như đang chìm vào giấc ngủ theo ánh hoàng hôn.
Nhìn từ trên cao xuống, chỉ có lác đác vài ánh đèn phát ra từ nhà của những phú hộ, bởi vì, những gia đình nghèo khó sẽ không thắp đèn, ngay sau khi trời tối, bọn họ sẽ tranh thủ ánh sáng le lói của bầu trời để ăn cơm tối trước cửa nhà, sau đó đi ngủ, như vậy có thể tiết kiệm được không ít dầu đèn.
Bình thường, huyện nha ở phố Lộc Minh đã tắt đèn tan sở, nhưng lúc này, không gian trong huyện nha lại sáng rực ánh đèn, đặc biệt là Đông khố, nơi mà trước đây, ngoài lũ chuột ra thì chẳng có ai thèm quan tâm đến, bên ngoài có trọng binh canh gác, bên trong là đám thư lại đang cặm cụi làm việc.
Âu Dương Nhung đuổi đi Điêu huyện thừa luôn nói năng vòng vo thăm dò hắn, tiếp đó cùng Yến Lục Lang đang bê đầy hộp cơm, trở về Đông khố.
Đông khố vốn dĩ là một căn nhà giống như nhà kho, bốn phía đều là tường dày, chỉ có một ô cửa sổ trời nhỏ bằng đầu người trên nóc nhà, nhưng mà, cửa sổ cũng đã bị đóng kín, vì vậy, chỉ cần canh giữ cẩn thận cửa ra vào thì đúng là ruồi cũng khó có thể bay vào.
Sau khi Âu Dương Nhung đưa hộp cơm tối cho Tần đô úy, đám phủ binh mở cánh cửa nặng nề ra, hắn đứng ở cửa, nhìn đám người đang cặm cụi tính toán sổ sách rồi im lặng bước vào, nhẹ nhàng đi một vòng, sau đó, hắn dừng lại sau lưng lão Thôi, quan sát.
Vị thư lại già bị ghẻ lạnh trong huyện nha này thật ra cũng không già lắm, chỉ là mọi người đều gọi hắn là lão Thôi.
Hắn đội mũ vải, mái tóc hoa râm được chải gọn gàng, có vẻ như mắt không được tốt lắm, khuôn mặt gầy gò ghé sát vào sổ sách, như thể hắn muốn chui đầu vào trong đó vậy.
Thế nhưng, chữ viết của hắn lại rất đẹp, phóng khoáng, linh động, rất phong cách.
Âu Dương Nhung khẽ cảm thán, thấy thời gian đã muộn, hắn đặt hộp cơm trước mặt lão Thôi và những thư lại khác, cười nói:
“Mọi người ăn cơm trước đi, ăn xong rồi tính tiếp, đêm nay phải làm phiền mọi người rồi.”
Những người khác đều đồng ý đặt bút xuống, chỉ có lão Thôi là vẫn cúi đầu viết, cho đến khi viết xong, hắn mới buông bút xuống, đứng dậy ăn cơm.
Âu Dương Nhung ngồi chen chúc cùng mọi người, vừa ăn vừa tò mò hỏi:
“Lão tiên sinh, ngươi là người ở đây sao?”
Lão Thôi lắc đầu, đáp:
“Ta là dân chạy nạn đến đây.”
“Ngươi không muốn trở về quê hương sao?”
“Vô lo vô nghĩ, có gì đáng để trở về đâu.”
“Ta nghe Yến Lục Lang nói, ngươi đã nhận nuôi hai đứa trẻ mồ côi ở trại cứu tế.”
Lão Thôi dừng đũa, nói:
“Ta đã gửi chúng cho nhà khác nuôi rồi, điều kiện ở đó tốt hơn chỗ ta.”
Âu Dương Nhung gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.
Sau khi ăn cơm xong, hắn vừa dọn hộp cơm vừa hỏi:
“Sổ sách của Liễu gia, nhanh nhất là bao lâu thì có thể kiểm tra xong?”
Mấy tên thư lại trẻ tuổi khác đều nhìn về phía lão Thôi.
Lão Thôi thản nhiên đáp:
“Thức trắng đêm nay, sáng mai sẽ xong.”
“Được, vậy đêm nay phải làm phiền mọi người rồi.”
Âu Dương Nhung gật đầu, không làm phiền mọi người nữa, hắn giúp bọn họ dọn dẹp hộp cơm, sau đó cùng Yến Lục Lang rời khỏi Đông khố.
Hắn quay về Mai Lộc uyển một chuyến, giải thích với thẩm nương, tiếp theo, dưới ánh mắt lo lắng của bà, hắn ôm chăn gối quay lại huyện nha.
Yến Lục Lang thấy vậy, ngạc nhiên hỏi:
“Minh đường, ngài làm gì vậy?”
Trong đại sảnh, huyện lệnh trẻ tuổi trải chăn gối lên trên chiếc bàn dài, sắp xếp cẩn thận, đáp:
“Trải giường.”
“Hả? Ti chức ở lại đây với Minh đường.”
“Không cần, ngươi dẫn người đến Mai Lộc uyển, bảo vệ thẩm nương giúp ta.”
“Vậy Minh đường…”
“Tiểu sư muội và Tần tướng quân đều ở đây, không sao. Hơn nữa, ta là mệnh quan triều đình, nếu thật sự có kẻ nào dám manh động… vậy thì càng tốt, không cần phải kiểm tra sổ sách nữa, trực tiếp đến nhà bọn họ hỏi thăm là được rồi.”
“Vâng, Minh đường, ngài cẩn thận.”
“Đi đi.”
…
Phố Lộc Minh, trong một ngôi nhà có vẻ ngoài giản dị, không có sư tử đá.
Tạ Lệnh Khương mặc nam trang, ung dung bước vào, nàng rẽ vào hành lang quanh co, đi qua những khu vườn tao nhã, thế nhưng khi đi ngang qua một gian đình nghỉ mát yên tĩnh trong vườn, nàng vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.