Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Vào trong nói.”

“Vâng.”

Hai người đi đến hậu đường, Yến Lục Lang còn chưa kịp ngồi xuống đã báo cáo tất cả những gì mình nhìn thấy trên đường, kể cả giá gạo hôm nay.

“Chỉ có mười sáu văn một đấu sao?”

Âu Dương Nhung nhấp một ngụm trà, nghe vậy, hắn lập tức đặt chén trà xuống, bày ra vẻ mặt khó chịu, nói:

“Rẻ như thế, coi thường ai vậy? Nếu người ngoài không biết, còn tưởng rằng người dân ở Long Thành chúng ta không có tiền mua gạo.”

Yến Lục Lang giật giật khóe miệng, không nhịn được, nói:

“Minh đường, mười sáu văn một đấu đã là cướp rồi, vừa rồi, ta không nói hai lời mà trực tiếp trả tiền mua gạo, ông chủ tiệm còn nhìn ta với ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngốc vậy… Đây chỉ là giá gạo cơ bản thôi, cho dù chỉ có tăng thêm một văn một đấu thì cũng là chuyện lớn rồi.”

Âu Dương Nhung như thể không nghe thấy gì, hắn xắn tay áo lên, lấy một nắm gạo trắng như tuyết từ trong túi ra, nhìn những hạt gạo đang chảy xuống từ kẽ tay, lẩm bẩm:

“Không được, vẫn chưa đủ cao, phải tăng thêm nữa, trước Tết Đoan Ngọ, ít nhất phải hai mươi văn một đấu, chúng ta phải cho đám thương nhân kia thấy được chút chấn động của Long Thành.”

Yến Lục Lang: …

Minh đường, nếu ngài đang bị đám thương nhân kia uy hiếp thì hãy mau nháy mắt với ti chức.

Yến Lục Lang muốn nói gì đó nhưng thôi, Âu Dương Nhung lại giành nói trước:

“Lục Lang, phái người đi loan tin…”

Sau khi nghe Âu Dương Nhung dặn dò xong, Yến Lục Lang do dự gật đầu, sau đó xoay người rời đi, thế nhưng, hắn vừa mới ra khỏi cửa không lâu thì đã quay trở lại, lần này, phía sau hắn còn có một hán tử có chữ Việt trên trán.

“Minh đường, ngài xem ai đến này!”

Âu Dương Nhung, người đang cúi đầu suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn, hơi kinh ngạc, hỏi:

“A Sơn?”

“Đa tạ ân cứu mạng của lão gia.”

Liễu A Sơn trực tiếp quỳ xuống, dập đầu.

Âu Dương Nhung vội vàng chạy đến đỡ hắn dậy, nói:

“Không cần phải quỳ với ta, ngươi có thể sống sót là mạng ngươi lớn, không liên quan gì đến người khác.”

Hắn thở dài. Thật ra, hắn ta có thể sống sót được thì đúng là rất trâu bờ.

Liễu A Sơn không nghe, hắn vẫn dập đầu.

Nhưng ngay sau đó, Âu Dương Nhung dạo gần đây bận đến mức đầu óc choáng váng, lại nói một câu khiến cho chính hắn cảm thấy xấu hổ:

“A Sơn huynh đệ, sao ngươi lại đến đây? Chẳng lẽ nhà ngươi có chuyện gì sao?”

Liễu A Sơn ngẩn người, nói:

“Chẳng phải là lão gia bảo ta sau khi khỏi bệnh thì đến huyện nha tìm ngài sao?”

Âu Dương Nhung lúc này mới nhớ ra.

Không ngờ, câu nói bâng quơ hôm đó lại được Liễu A Sơn ghi nhớ trong lòng.

Hắn hơi đỏ mặt, thản nhiên nói:

“Đúng, đúng, A Sơn huynh đệ đến thật đúng lúc.”

Nói xong, hắn dừng một chút rồi hỏi:

“Ta nhớ là ngươi là quan nô, trước đây, ngươi làm việc ở đâu?”

Liễu A Sơn lập tức đáp:

“Cổ Việt Kiếm Phô. Nhà chúng ta là công hộ, trước đây là tiện dân do huyện nha quản lý, sau này, Liễu gia ở bờ Tây được thánh thượng sắc phong là Ngự kiếm sứ, chúng ta được điều đến Cổ Việt Kiếm Phô, coi như đầy tớ của Liễu gia.”

Âu Dương Nhung gật đầu, lập tức quay sang hỏi Yến Lục Lang:

“Quan nô như A Sơn có thể chuộc thân được không?”

Yến Lục Lang ngẩn người, hắn suy nghĩ một lúc rồi đáp:

“Có thể, nhưng không cần phải lãng phí tiền, Minh đường có thể tìm một lý do, viết một tờ giấy, điều A Sơn huynh đệ về huyện nha làm việc, cũng chính là làm việc cho Minh đường, Cổ Việt Kiếm Phô có rất nhiều hộ công hộ như vậy, Liễu gia sẽ không vì một quan nô mà gây khó dễ cho Minh đường…”

“Không cần.”

Âu Dương Nhung trực tiếp ngắt lời:

“Tuy rằng bản quan nghèo, nhưng cũng có chút tích lũy, trước tiên lấy ra chuộc thân cho A Sơn huynh đệ.”

Yến Lục Lang và Liễu A Sơn đều không hiểu tại sao Âu Dương Nhung lại cố chấp muốn chuộc thân cho Liễu A Sơn, bởi vì ở Đại Chu, có đôi khi, làm nô bộc cho những gia đình quyền quý còn sung sướng hơn là làm dân thường.

Âu Dương Nhung hỏi giá cả, sau đó, hắn bảo hai người đợi một lát, rồi quay về thư phòng ở Mai Lộc uyển lấy tiền.

Lần trước, hắn lấy mười quan từ chỗ thẩm nương, kết quả là, yến tiệc quyên góp ở Uyên Minh Lâu chỉ tốn hơn hai quan, có lẽ là do hắn không mời vũ nữ và ca kỹ, cũng có thể là do ông chủ giảm giá cho hắn.

Còn sáu trăm năm mươi quan tiền giấy bút mà đám hương thân hào cường kia quyên góp, tất cả đều được hắn quyên cho huyện nha.

Tuy nhiên, cho dù là vậy, đối với người dân bình thường, gần tám quan còn lại cũng là một khoản tiền lớn.

Âu Dương Nhung lấy ra mấy đồng nhét vào trong ngực, sau đó đưa hết bảy quan còn lại cho Liễu A Sơn.

Liễu A Sơn vội vàng xua tay, nói:

“Đại nhân, tiền chuộc thân của ta không cần nhiều như vậy.”

Âu Dương Nhung lắc đầu, nói:

“Vậy thì chuộc thân cho muội muội hoặc là a mẫu của ngươi đi, thế nhưng, bảy quan hình như không đủ, có thể chuộc được cho ai thì cứ chuộc trước, số tiền còn lại dùng mua sắm đồ đạc trong nhà.”