Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
‘Công đức: 5.3.’
Không nhiều cũng không ít.
Trên đường đi, Lâm Phàm vô tình liếc nhìn điểm công đức, hắn nhếch miệng cười, trả giá và hồi báo là tỉ lệ thuận với nhau, tâm hệ thương sinh, giúp đỡ chính đạo, lại có thể đạt được điểm công đức.
Tốt đẹp như vậy, ai mà không thích, ai mà không muốn thấy.
Hắn biết hiện tại là thời đại mạt pháp, pháp tắc không hiện ra, người tu luyện chân chính càng ngày càng ít, nhưng hắn tin tưởng vào thiên phú của mình, chỉ cần cố gắng nhất định sẽ càng ngày càng mạnh.
Sau khi biết được chuyện của Hạng bộ khoái xong, Lâm Phàm càng hiểu rõ, muốn thế đạo này trở nên tươi sáng, nhất định phải có thực lực tuyệt đối.
Bằng không, tất cả chỉ là nói suông.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn thế đạo càng loạn, ác nhân càng ác, vô số người vô tội bị áp bức.
Vừa đi vừa nghỉ, Lâm Phàm không có điểm đến nào, gặp phong cảnh đẹp liền dừng lại, ngắm nhìn non sông tươi đẹp, chỉ là dưới non sông tốt đẹp này lại tràn ngập ác ý khiến người ta run sợ.
Hai ngày sau.
Trên một con đường nhỏ, Lâm Phàm đột nhiên dừng bước.
Hắn phát hiện phía trước có động tĩnh, hình như đang xảy ra chuyện gì đó.
Khi đến gần, tâm trạng vừa tốt đẹp của hắn đột nhiên bị trùng kích.
Đôi mắt hoàn toàn bị ô nhiễm.
Hai đại hán chồng lên nhau đang làm chuyện đó, nói về dung mạo hai vị đại hán, chỉ có thể nói một người so với một người càng thô kệch, càng dũng mãnh.
"Khụ khụ, Vô Lượng Thiên Tôn."
Theo tiếng nói vang lên, đại hán ở trên như bị kinh sợ, đột nhiên đứng dậy, hoảng hốt kéo quần lên nhìn về phía phát ra tiếng nói.
"Là đạo sĩ."
Đối phương liếc mắt đã thấy Lâm Phàm mặc đạo bào, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì đạo sĩ vẫn an toàn hơn nhiều so với người khác.
Lâm Phàm giả vờ như không có gì khác thường mà đi tới, không ngờ bên ngoài lại gặp được kẻ còn biến thái hơn cả sư huynh mình, nếu không tận mắt nhìn thấy, thật sự vô cùng khó tin.
Long Dương chi hảo từ xưa đã có, chỉ là không ngờ dã chiến từ xưa cũng có.
Không hiểu làm sao lại mở mang thêm kiến thức.
"Hai vị thí chủ, ban ngày ban mặt vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn."
Lâm Phàm nhẹ nhàng nói, bất ngờ phát hiện bên người hai vị đại hán này đều có đao.
Đột nhiên.
"Khốn nạn, ta muốn giết ngươi!" Đại hán bị ép dưới thân đột nhiên nắm lấy đao, mặt đầy phẫn nộ, vung đao chém về phía tên đại hán trên thân.
Ầm!
Lâm Phàm lập tức ra tay, đánh trúng cổ tay đối phương, đao trong tay rơi xuống đất.
"Thí chủ bình tĩnh, ban ngày ban mặt mà trước mặt bần đạo ra tay đả thương người, cũng không phải hành vi tốt, có vấn đề gì thì nên nói chuyện với nhau, hà tất phải chém chém giết giết."
Aiz, thế đạo này thật sự đáng sợ.
Động một chút là làm chuyện đó giữa đường.
Động một chút là cầm đao chém người.
Hoàn toàn không có quá trình trao đổi.
"Đạo trưởng, tên này cưỡng ép ta, việc này với ta là vô cùng nhục nhã, ta không giết hắn thì không thể chịu được." Đại hán bị làm bẩn phẫn nộ nói
Hắn biết đạo trưởng này là cao thủ, chỉ nhìn vừa rồi ra tay là biết.
Xoạt!
Lâm Phàm híp mắt nhìn về phía đại hán đã mặc quần mà nhíu mày, ép buộc người khác làm chuyện không muốn quả thực không tốt, cũng như sư phụ hắn muốn luyện hắn thành nhân đan, liền để sư huynh tới giết hắn, mà sư huynh còn giảng đạo lý, khiến hắn cam tâm tình nguyện, tạo phúc cho ba người.
Chỉ là hắn không đồng ý mà thôi.
"Thí chủ ép buộc người khác, hành động như vậy cũng không tốt." Lâm Phàm không tùy tiện ra tay, hắn xuống núi chủ yếu là để hàng yêu trừ ma, còn với phàm nhân, thật sự không phải loại ác đến cực hạn thì hắn cũng chưa chắc sẽ động thủ.
Người không ai Chí Thiện Chí Mỹ, không ai không có tỳ vết, thật sự muốn có thì chưa chắc đã là chân nhân.
"Đạo trưởng, vừa hay ngươi tới phân xử thử, hắn cũng không phải người tốt lành, hắn là thổ phỉ, giữa đường chặn ta cướp tiền, ta không so đo với hắn liền để hắn cướp, hắn có sai không?" Tráng hán vội nói.
"Phải, cướp tiền của người khác, đích thực là sai." Lâm Phàm gật đầu.
"Ta ép hắn dưới thân, đạo trưởng vừa rồi cũng thấy, nói không nên ép buộc hắn, mà ta đúng là ép buộc, đây có phải là ta sai không?" Đại hán bị làm bẩn muốn nói gì, nhưng rõ ràng tráng hán kia không cho hắn cơ hội mà nói tiếp.
"Phải, đúng thế."
Lâm Phàm cảm thấy hiện tại có chút thú vị, hôm nay giống như công chứng viên, đang nghe đối phương giải thích.
Một đường đi tới đã không thú vị, ngoài phong cảnh ra, chẳng gặp được chuyện gì vui, giờ nghe chuyện này cũng khiến nội tâm Lâm Phàm khô khan có chút vui vẻ.
"Tốt, ta đúng là sai, nhưng sai trước là ở hắn, ta cho hắn cướp tiền, thỏa mãn nhu cầu của hắn, giờ ta cướp sắc, không phải hết sức công bằng sao, đạo trưởng ngươi thấy ta nói có lý không?"
Lập tức, Lâm Phàm đứng tại chỗ nhíu mày, vẻ mặt trầm tư ngưng trọng, đầu óc vận chuyển với tốc độ cao.
Một lát sau.
"Có đạo lý, hợp tình hợp lý, hai vị thí chủ tiếp tục, bần đạo sẽ không quấy rầy."
Lâm Phàm không muốn tiếp tục nghĩ về việc này, cứ để bọn hắn tiếp tục, một người cầu tài thành công, vậy người ta cầu sắc cũng là thường tình.
Tráng hán được đạo trưởng lạ lẫm công nhận liền ngẩng đầu, hơi lộ vẻ đắc ý nhìn đại hán bị làm bẩn vẫn phẫn nộ.
Vẻ mặt như muốn nói, thấy không, ngay cả đạo trưởng cũng nói hợp tình hợp lý, ngươi còn phẫn nộ gì, muốn nói không đúng thì do ngươi không đúng.
Ngươi không chủ động cướp tiền ta, ta có thể cướp sắc ngươi sao?
Hai tên này đầu óc đều có vấn đề.
Lâm Phàm không để ý tới bọn hắn nữa, tiếp tục đi về phía trước.
"Đạo trưởng, ngươi định đi đâu?" Tráng hán tiếp tục đè đại hán bị làm bẩn xuống đất, hung hăng giữ chặt hai tay hắn, rồi ngẩng đầu hô.
"Bần đạo bốn biển là nhà, chu du đi khắp nơi, hai vị thí chủ cứ tiếp tục, không cần để ý tới ta, sau này sống hay chết, toàn bằng tạo hóa hai vị." Lâm Phàm cũng không quay đầu lại.
Hắn biết sau đó, hán tử bị làm bẩn chắc chắn sẽ liều mạng với đối phương.
Vốn hai kẻ điên trong loạn thế, không cần quản nhiều.
"Tốt, tốt, không có việc gì, chỉ là ta muốn nhắc đạo trưởng một tiếng, phía trước có hai con đường, một đường đi lên, một đường đi xuống, đạo trưởng tốt nhất đi xuống, phía trên đường có thể khó đi, có vấn đề cực lớn."
"Đa tạ thí chủ nhắc nhở."
Lâm Phàm càng đi càng xa, nhanh chóng đã đến chỗ rẽ.
Quả thật là hai con đường, một đường đi lên, một đường đi xuống.
Tục ngữ nói rất đúng.
Không nghe lời người già, thiệt thòi ngay trước mắt.
Nhưng nghĩ lại, vị kia cũng không phải người già, nên hắn chọn đi lên.
Có vấn đề thì phải giải quyết vấn đề.
Tránh né vấn đề, vấn đề sẽ mãi không được giải quyết.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn con đường đi lên, bước chân tiến tới, lập tức nhiệt độ quanh mình như hạ thấp nhiều, người mang pháp lực như hắn cực kỳ cảnh giác đối với nơi có vấn đề.
Vị tráng hán kia nói đúng, đường đi lên quả thật có vấn đề.
Không nghĩ nhiều, Lâm Phàm tiếp tục tiến lên.
Bất tri bất giác.
Trời đã tối.
Mà Lâm Phàm vẫn chưa tìm được nơi nghỉ chân, xung quanh ánh sáng càng lúc càng yếu, khó mà nhìn rõ có gì.
Hắn tìm được một gốc đại thụ cành lá rậm rạp, liền tạm thời nghỉ một đêm dưới đó, chờ trời sáng sẽ tiếp tục lên đường.
Xếp bằng dưới gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, màn đêm buông xuống, nuốt hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn còn đống lửa trước mặt Lâm Phàm tỏa ra ánh sáng nhạt chiếu sáng một góc nhỏ.
Nhiệt độ quanh thân hạ thấp, bốn phía bị sương mù bao phủ, yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, thậm chí không có tiếng côn trùng.
Bắt đầu lộ ra một tia quỷ dị.
Không biết bao lâu, chỉ thấy trên đỉnh đầu Lâm Phàm, một sợi dây thừng từ trong bóng tối thả xuống, chậm rãi rơi xuống, dây thừng kết thành thòng lọng, đang từ từ đưa đầu Lâm Phàm vào trong.
Đột nhiên.
Lâm Phàm mở ra hai mắt, bắt lấy thòng lọng, dây thừng vốn còn có lực kéo đột nhiên mềm nhũn mà rơi xuống.
Hắn phát hiện dây thừng này chỉ là dây thừng bình thường, không phải tà vật.
Mở ra Công Đức Chi Nhãn nhìn bốn phía.
Trong bóng tối sâu thẳm phiêu tán đỏ, tím, đen... những làn sương mù không phải thực thể cứ thế trôi nổi.
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, trong tầm mắt hắn, nơi xa có một đoàn lửa tới gần, tựa như mặt trời chói lóa, lập tức có âm thanh vang lên bên tai.
"Ai đó, đừng dọa ta, ta nhát gan, ta mà sợ sẽ khóc đấy.”