Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Trong mắt người khác, chuôi rìu này vẻn vẹn chỉ là cái búa chẻ củi, thế nhưng ở trong mắt Lâm Phàm, đó là cây búa chính đạo được sư phụ công nhận.
Cái gì cũng có thể ném, rìu thì không thể ném.
Bộ khoái bị nhấc đầu lên, giãy dụa như một đứa trẻ ba tuổi.
"Đạo sĩ thúi, thả ta ra!" Bộ khoái sao có thể nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, "Người đâu, phạm nhân vượt ngục, người đâu mau tới đây!"
Hắn hô to.
Lâm Phàm không vội, chỉ chờ một lát vẫn không có ai tới.
"Ngươi đây là gọi rát họng cũng không ai để ý tới ngươi sao?" Lâm Phàm hỏi.
Lúc này bộ khoái mới chợt nhớ ra, địa lao này hình như chỉ có một mình hắn trông coi.
Bình thường địa lao chẳng ai trông, cả bọn đều đi đánh bạc, còn hắn vì túi tiền rỗng tuếch, nghĩ bắt được một đạo sĩ liền chủ động nhận trông coi địa lao, mong kiếm được chút đỉnh, làm đầy túi tiền.
Ai ngờ tên đạo sĩ thúi này lại có thể vượt ngục.
"Ngươi muốn làm gì, ta khuyên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn trở lại trong lao, bằng không..."
Lời còn chưa dứt đã bị Lâm Phàm cắt ngang.
Lâm Phàm kéo đầu hắn lại gần nhìn thẳng, "lão tử hỏi, rìu đâu?"
"Ta..."
Ầm!
Xem ra tên này không biết, Lâm Phàm trực tiếp vung tay, để đầu hắn va mạnh vào tường.
Buông tay ra.
Thi thể trượt xuống, trên tường có một vũng máu tươi.
"Mẹ nó, địa lao giam giữ trọng phạm mà chỉ có một người trông coi, đây là loại hỏng bét gì vậy."
Lâm Phàm quay đầu nhìn vào sâu trong địa lao tối đen, loáng thoáng có thể thấy có người thò đầu ra.
Được rồi, nếu đều không dám ra, vậy cứ đợi ở đây trước đã.
Nói xong, hắn nhấc chân đi ra khỏi địa lao, sắp đến lối ra thì bất ngờ phát hiện rìu đang đặt trên bàn.
"Quả thật cứng miệng, đến chết cũng không nói."
Lâm Phàm đem rìu đeo sau thắt lưng, lắc đầu bước ra khỏi địa lao, bên ngoài ánh nắng chiếu rọi, ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng, không khỏi nghĩ đến địa lao âm u.
Hắc ám cùng quang minh.
Rốt cuộc ai thật ai giả, ai có thể nói rõ được.
...
Khách điếm.
Tiểu nhị ngồi đó chống cằm nhìn ra đường, tâm tư rối loạn, trong đầu toàn nghĩ đến hai vị cô nương kia, vốn tưởng đêm nay có thể hạnh phúc thân lâm kỳ cảnh quan sát đại chiến, ai ngờ lại bị công tử huyện thái gia để ý.
Còn xem cái rắm gì nữa.
Tiếng bước chân vang lên, một bóng người đi vào quán.
"Không buôn bán, đổi chỗ khác đi." Tiểu nhị uể oải nói.
Đây là ý của chưởng quỹ, ngừng tiếp khách, để phòng xảy ra chuyện, thật sự có chuyện gì, khách điếm này cũng khỏi cần mở nữa.
Nhưng khi nhìn rõ mặt người vừa vào, tiểu nhị phịch một tiếng đứng bật dậy, đầu gối đập vào chân bàn, đau đến nhe răng trợn mắt, khom lưng xoa đầu gối.
"Ơ, đạo trưởng, ngươi sao lại ra ngoài được?" Tiểu nhị bối rối.
Hắn rõ ràng tận mắt thấy đạo trưởng bị bắt đi, nếu đã bị bắt vào rồi, chắc chắn sẽ không thể ra được, đám bộ khoái kia nổi tiếng lột da, vô cùng tàn nhẫn, chỉ cần bị nhốt vào liền đừng mong ra ngoài.
Lần trước bắt người gánh tội thay, suýt nữa bắt đến đầu hắn, nếu không phải chưởng quỹ thay hắn đưa bạc, sợ là cũng phải vào đó ăn gián.
"Bần đạo đi đến đó ngồi chơi, đã cùng bọn hắn thiện ý hòa giải liền ra thôi." Lâm Phàm nói.
Lúc này hắn mặc đạo bào vô cùng chỉnh tề.
Nói thật, hắn vẫn thích ôn tồn lễ độ, thiện giảng đạo lý, chứ không phải mặc ngược đạo bào, cầm búa chém lung tung, bộ dáng hung ác.
Tiểu Nhị: ? ? ?
Đi đến chơi?
Ngồi chơi?
Hòa giải?
Nói thật, hắn thật sự không tin nổi, nhưng bây giờ đạo trưởng đang ở ngay trước mặt, không tin cũng không được.
"Làm phiền cho bần đạo một tô mì thịt bò, phải là mì thịt bò chính tông." Lâm Phàm tìm một chỗ ngồi xuống.
"Được." Tiểu nhị nghĩ mãi không ra, nhưng vẫn làm theo.
Lâm Phàm đối với thịt vẫn có nhạy cảm, có phải thịt bò thật hay không, vừa ăn đã biết.
Dù sao thế đạo này, chuyện lấy người thay thịt bò cũng thường xảy ra.
...
Lúc này.
Cổng huyện.
Vài tên bộ khoái đứng ở đó, vừa mong vừa chờ Hoàng công tử nhà huyện thái gia đi chơi về.
"Đầu lĩnh, Hoàng công tử bao giờ về?" Một bộ khoái hỏi.
"Cũng sắp rồi."
"Lần này chúng ta làm Hoàng công tử vui vẻ sẽ được thưởng bạc, huynh đệ chúng ta đêm nay tha hồ mà vui chơi." Bộ khoái đầu lĩnh nhìn chăm chú về phía xa.
Theo lý mà nói, thân là bộ khoái, dù có đi kỹ viện, không trả tiền cũng chẳng sao.
Nhưng thật đáng tiếc, trong huyện thành, kỹ viện đều là sản nghiệp của huyện thái gia.
Ai dám chơi chùa không trả tiền.
"Nãi nãi, nãi nãi..." Một hồi tiếng khóc truyền đến.
"Bảo cái tạp chủng kia nhanh xéo đi, khóc lóc om sòm, lát nữa Hoàng công tử tới nghe thấy lại phiền, huynh đệ chúng ta lại phải làm không công." Bộ khoái đầu lĩnh nhìn về phía góc hẻo lánh, có chút không vừa lòng.
"Biết rồi, đầu lĩnh." Một bộ khoái đi về phía đứa nhỏ bên kia.
Ở góc tường có một lão nhân chết đói, đứa cháu nhỏ lắc lư thi thể.
Phanh, ba, phanh, ba.
Tiếng quyền đấm cước đá vang lên, lại còn có tiếng ném người sang một bên.
Xử lý xong, bộ khoái trở lại gật đầu, ý tứ hết sức rõ ràng, đã xử lý xong, không có vấn đề.
Loại chuyện này ở Kim Dương huyện là thường ngày.
Mỗi ngày đều có người chết, nhưng sẽ không ai quản những chuyện này.
Không lâu sau.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi từ xa chạy tới.
"Tới rồi." Tiếng nhắc nhở vang lên.
Đám bộ khoái đều lấy lại tinh thần, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm xe ngựa dần đến gần.
Bọn hắn thật sự hâm mộ Hoàng công tử, đúng là đầu thai tốt.
Xe ngựa dừng lại, dẫn xe là tùy tùng thân cận của Hoàng công tử.
"Các ngươi có chuyện gì?" Người hầu hỏi, nếu là dân thường cản đường đã sớm bị quất roi.
"Hoàng công tử, chúng ta có đại hảo sự muốn bẩm báo." Bộ khoái đầu lĩnh vội vàng nói.
Một bàn tay từ trong xe duỗi ra, rèm xe vén lên, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch nhìn qua có chút âm trầm.
"Chuyện gì?"
Bộ khoái đầu lĩnh chi tiết kể lại chuyện hai nữ, vỗ ngực thề sống thề chết, nếu có nửa câu giả dối, thiên lôi đánh xuống.
Hoàng công tử híp mắt cũng bị thuyết phục.
"Đi, đi xem một chút."
Nghe vậy, bộ khoái đầu lĩnh lộ ra nét vui mừng, biết lần này chắc chắn ổn.
Sau đó bọn hắn đi trước dẫn đường, xe ngựa theo sau, người đi đường đều dạt sang hai bên, ai cũng biết đó là xe ngựa nhà huyện thái gia, ai dám cản đường, bộ khoái đi trước sẽ vung đao chém chết.
Chốc lát đám người đã tới khách điếm.
"Hoàng công tử, chính là chỗ này, ta đã cho huynh đệ dọn sạch bãi, trông coi cửa lớn, cam đoan đến con ruồi cũng không bay vào được." Bộ khoái đầu lĩnh đứng bên cạnh xe ngựa.
Tưởng rằng Hoàng công tử sẽ không kịp chờ xuống xe, ai ngờ trong xe ngựa lại truyền ra tiếng thúc giục:
"Đi, hồi phủ, mau!"
"Hoàng công tử..." Bộ khoái đầu lĩnh ngây người ra.