Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Hoàng phủ.
"Phụ thân, sư phụ ta đâu?" Hoàng công tử về đến nhà, đi vào phòng khách, thấy phụ thân đang uống trà vội vàng hỏi.
"Sư phụ ngươi đang ở chỗ di nương ngươi, dạy cho nàng một ít cách làm." Hoàng Huyền thái gia nói.
Hoàng công tử ồ một tiếng, không nói gì thêm liền đi về phía sân sau. Hoàng Huyền thái gia nhìn bóng lưng nhi tử rời đi, mặt không biểu cảm, bưng chén trà tiếp tục ung dung uống.
Sân sau.
Hoàng công tử bước vào sân, bên tai vang lên từng trận tiếng rên rỉ, hắn đẩy cửa phòng sư phụ ra, cảnh tượng trước mắt khiến hắn hơi ngây người.
Di nương bị trói chặt, treo lơ lửng dưới xà nhà.
Mặt di nương hướng xuống đất, hai chân uốn lượn hướng lên trên, hai tay cũng bị trói chặt, trong miệng còn bị nhét một quả cầu nhỏ có lỗ.
Sư phụ mặc quần cộc, tay cầm roi da và ngọn nến, giương nanh múa vuốt mà gào thét.
Hoàng công tử vừa đẩy cửa bước vào.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, sáu con mắt nhìn nhau.
Sư phụ buông roi da và ngọn nến xuống đi tới cửa, nhẹ nhàng đẩy Hoàng công tử ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Ngoài phòng.
Hoàng công tử chớp mắt, ngẩng đầu nhìn trời, liên tưởng đến phụ thân mình, à, đúng rồi, khó trách luôn cảm thấy đầu phụ thân xanh biếc thì ra là thế.
Hắn đi đến sân nhỏ, ngồi xuống băng ghế đá, lẳng lặng chờ đợi.
Cũng không lâu lắm.
Sư phụ mặc chỉnh tề đi ra.
Hoàng công tử tâm tư có chút phức tạp nhìn vị sư phụ dạy mình tu hành, thật trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nghĩ lại sáu năm trước, sư phụ mặc quần áo cũ nát xuất hiện ở cửa phủ.
Tự xưng là người của Mỗ Giáo, thế hệ thần tiên, lúc đó phụ thân tự nhiên không tin, nhưng sau khi sư phụ thể hiện chút thủ đoạn, lập tức được tôn sùng là quý khách trong phủ, mà hắn cũng theo học tu hành, cho tới bây giờ cũng có chút thủ đoạn.
"Đồ nhi, vừa rồi vi sư đang thi pháp cho di nương ngươi, di nương ngươi âm khí nhập thể, thể hàn huyết hư, vi sư giúp nàng rót vào chút dương khí." Đại Bàn Huyền Sư nói.
"Sư phụ, đồ nhi hiểu." Hoàng công tử cảm thấy sư phụ coi tất cả mọi người là đồ ngốc, ví dụ như hắn, lại ví dụ như phụ thân hắn. Nghĩ đến phụ thân hắn có sáu thiếp, mà sáu thiếp này đều bị sư phụ thi pháp qua, quá trình thế nào vừa rồi hắn cũng thấy rõ.
May mà mẫu thân hắn chết sớm, bằng không cũng khó thoát khỏi thi pháp.
"Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?" Đại Bàn Huyền Sư hỏi.
"Sư phụ, ngọc bội phát nhiệt, ngay tại khách điếm có khách đến thăm." Hoàng công tử nói.
"Ngươi đã thăm dò rõ ràng lai lịch chưa?" Đại Bàn Huyền Sư vẻ mặt nghiêm túc.
Bây giờ người có đạo hạnh, người tu hành không nhiều, hơi có đạo hạnh thì ngọc bội cũng không cảm ứng, chỉ có đạt đến Luyện Khí nhất trọng trở lên mới có phản ứng.
Hoàng công tử đem những gì biết đều nói ra.
"Đạo sĩ, bên cạnh còn có hai nữ quyến." Đại Bàn Huyền Sư trầm tư, cũng không nghĩ ra là ai.
Kim Dương huyện là nơi nhỏ, theo lý thuyết không có người tu hành xuất hiện ở đây, mà bây giờ lại xuất hiện, hắn tự nhiên phải coi trọng. Trong toàn bộ Kim Dương huyện chỉ có Đại Bàn Huyền Sư hắn làm mưa làm gió.
Há có thể dung nhẫn cho người tu hành khác đến đoạt miếng ăn trước miệng cọp.
Lúc này, tùy tùng của Hoàng công tử vội vàng chạy vào.
"Công tử, xảy ra chuyện rồi." Tùy tùng thở hổn hển nói, sau đó cung kính chào Đại Bàn Huyền Sư.
"Chuyện gì?"
"Ngươi bảo ta giám thị khách đến thăm ở khách điếm, đạo sĩ kia dẫn theo rìu, đem bộ khoái trong huyện đều chém chết."
"Cái gì? Đạo sĩ kia không phải bị giam trong địa lao sao?"
"Không biết."
Hoàng công tử phất tay, tùy tùng khom người cung kính rời đi.
Đợi người đi rồi, hắn cau mày nói, "Sư phụ, đạo sĩ kia sát tâm nặng như vậy sao?"
"Đồ nhi, thế đạo này tu hành chỉ có hai loại, một loại là thổ nạp trọc khí, một loại là hít hương khí. Người trước bộ dáng xấu xí, tâm tính vặn vẹo nhưng tiến triển thần tốc, còn người sau giữ được bản dạng, nhưng tốc độ cực chậm. Đạo sĩ kia sát tâm nặng như vậy, rõ ràng chọn con đường thứ nhất." Đại Bàn Huyền Sư cẩn thận phân tích.
"Vậy bây giờ nên làm gì?"
"Dễ thôi, ngươi đi mời hắn đến phủ, nói rằng Đại Bàn Huyền Sư ta muốn cùng đạo hữu gặp mặt một lần."
"Vâng, sư phụ."
Nên tới đều sẽ tới, tránh cũng không tránh được.
Hiện tại hắn cần làm là thăm dò rõ ràng tình huống đối phương.
Đạo gia môn đồ.
Hắn thật sự có biết một số người tu hành Đạo gia, nhưng vị này thì thật sự không biết từ đâu chui ra.
Trên đường đi.
"Các ngươi nhìn xem, thế đạo này thật đáng sợ." Lâm Phàm dẫn theo hai yêu đi dạo trên đầu đường, chỉ vào những người không nhà để về, hai mắt vô thần, cảm thán.
"Đạo trưởng muốn cứu thương sinh đúng không?" Hồ Đắc Kỷ hỏi.
"Aiz, lấy sức một mình bần đạo thì làm sao cứu được hết thương sinh này, bần đạo cũng chỉ là hữu tâm vô lực thôi." Thế giới quá lớn, rời núi mới một đoạn thời gian, hắn đã đi qua được bao nhiêu nơi đâu.
So với toàn bộ thói đời, những nơi hắn từng đi qua chỉ là một góc của tảng băng trôi mà thôi.
Hồ Đắc Kỷ nhìn đạo trưởng tâm hệ thương sinh, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh đạo trưởng toàn thân tắm máu vừa rồi. Một bên dữ tợn hung tàn, một bên từ bi thương sinh, hai hình ảnh này chẳng hiểu sao lại không thể dung hợp vào nhau, lộ ra cảm giác hoàn toàn không hợp.
"Đi, qua bên kia xem một chút." Lâm Phàm thấy ở góc tường phía xa có một nữ tử tóc tai bù xù, trong ngực ôm một đứa trẻ, nhìn qua có vẻ không ổn.
Tình huống như vậy ở Kim Dương huyện cũng không phải hiếm gặp.
Thói đời vốn là như thế, biết làm sao được?
Khi đến gần nữ tử liền có một mùi thối xộc vào mũi, nữ tử phát giác có người đến gần, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mặt trời chói chang khiến nàng khó mở mắt, khi nhìn rõ người đến, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, có lẽ nàng đã tuyệt vọng đến mức, bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến nội tâm nàng gợn sóng.
Lâm Phàm ngồi xuống, vén chiếc áo rách đắp trên người đứa trẻ lên, vừa nhìn thấy tình trạng thật sự của đứa nhỏ, con ngươi co lại, không khỏi giật mình.
Da thịt không có chỗ nào lành lặn, thối rữa, mủ vàng chảy ra, vừa vén áo lên, ruồi nhặng như ngửi thấy mùi ngon, kích động vỗ cánh vo ve, bay quanh rồi đáp xuống vết thương, ăn uống đẻ trứng.
Dù có xua đuổi thế nào cũng không thể đuổi sạch, nữ tử vội vàng đắp lại áo rách cho hài tử, sợ hãi ôm đứa trẻ vào lòng, không muốn để ruồi đốt hài tử mình.
"Hài tử bệnh quá nặng, da thịt thối rữa, mủ giăng đầy mình, đây không phải bệnh thông thường gây ra. Hài tử làm sao thành ra thế này?" Lâm Phàm hỏi.
Nữ tử nhìn Lâm Phàm, rồi lại cúi đầu im lặng.
"Hơi thở của đứa trẻ đã rất yếu, nếu không cứu chữa thì không sống được bao lâu nữa, nhưng bây giờ trị còn kịp. Thí chủ có thể nói cho bần đạo biết tại sao lại thành ra thế này không?" Lâm Phàm nói.
Nghe hài tử còn có thể cứu, trong mắt nữ tử tối tăm hiện lên một tia sáng, ngẩng đầu giọng khàn khàn nói, "Đạo trưởng, thật sự có thể cứu sao?"
"Có thể." Lâm Phàm nhìn thẳng vào mắt nàng, ngữ khí vô cùng kiên định, "Có thể nói cho bần đạo biết đứa nhỏ này làm sao thành ra thế này không?"
Nữ tử kể lại tình hình, nàng cùng hài tử không nhà để về, trôi dạt khắp nơi, một ngày nọ đứa trẻ đi ăn xin, đi ngang qua Hoàng phủ, có một nam tử râu ria giữ lại cho đứa nhỏ một cái bánh bao thịt.
Ai ngờ ăn xong cái bánh bao thịt đó, không bao lâu sau đứa nhỏ lăn lộn dưới đất kêu đau bụng, rồi thân thể bắt đầu thối rữa chảy mủ.
Biết được chân tướng, Lâm Phàm không hỏi thêm mà rạch ngón tay, để máu tươi chảy ra, đặt ngón tay vào miệng đứa trẻ. Không lâu sau, một con nhục trùng đen kịt từ miệng đứa trẻ bò ra, nhảy lên ngón tay hắn, điên cuồng hút máu.
Lâm Phàm nhẹ nhàng bóp, nhục trùng bị bóp nát.
"Cổ trùng, nuôi được to mọng như vậy, xem ra hút cũng lợi hại."
Hắn liếc mắt đã nhận ra đây là cổ trùng.
Nó ký sinh trong cơ thể người, hút máu thịt, khi đã hút hết chất dinh dưỡng trong máu thịt người, liền bắt đầu đẻ trứng, coi người đó như vật chứa nuôi trùng.
Hoàng phủ, nam tử râu ria.
Xem ra trong Hoàng phủ này cũng có người đồng đạo.
"Đạo trưởng, đây là..."
"Không quan trọng, không sao." Lâm Phàm cười, tiếp theo là xử lý lớp mủ ngoài mặt đứa trẻ.
Hiện tại Lạn Sang Pháp vẫn chỉ là nhập môn, Lâm Phàm không nghĩ nhiều, tiêu hao 0.9 điểm công đức.
Tăng lên!
Tăng lên!
Chốc lát, Lạn Sang Pháp tiến giai.
‘Lạn Sang Pháp (viên mãn 20/300).’
Cũng không tệ, tiến triển thần tốc, chỉ có độ thuần thục còn thiếu một chút, hiển nhiên độ khó Lạn Sang Pháp không cao.
Lâm Phàm thi triển pháp thuật, pháp lực vận chuyển, ngón tay nhẹ nhàng điểm lên trán đứa trẻ.
Chỗ huyền diệu của tu tiên giả chính là nhìn như bệnh tật phức tạp, thường thường chỉ trong thời gian cực ngắn đã có hiệu quả, nếu cần thời gian dài mới trị được, chẳng thà đi học y.
Chỉ thấy lớp mủ trên người đứa trẻ tan biến với tốc độ mắt thường cũng thấy được, trong mắt nữ tử tràn ngập vui mừng, xúc động đến rơi lệ.
Lâm Phàm lấy ra một ít tiền đặt bên cạnh nữ tử, đứng dậy dẫn hai yêu đi tiếp về phía trước.
"Đa tạ đạo trưởng."
Nữ tử ôm đứa trẻ đã khôi phục như ban đầu vào lòng, quỳ xuống đất dập đầu tiễn biệt đạo trưởng.
Lâm Phàm không quay đầu lại, chỉ đưa tay vẫy vẫy.
Gặp ai có thể cứu trị thì sẽ ra tay, sở dĩ tu luyện pháp thuật không chỉ là để trảm yêu trừ ma, mà còn để trị bệnh cứu người. Đi một đường, trừ một đường, cứu một đường, có lẽ cứu không được bao nhiêu, nhưng có thể cứu được thì cứ cứu.
"Đạo trưởng, vừa rồi đó là pháp thuật gì, sao đứa bé kia lập tức khỏi hẳn?" Hồ Đắc Kỷ tò mò hỏi.
"Lạn Sang Pháp, chỉ là một pháp thuật bình thường thôi."
"Lạn Sang Pháp, nghe giống như không phải đạo thuật của Đạo gia?"
"Nó là đạo thuật, đạo thuật chính tông, sư phụ thân truyền, không thể giả được."
Lâm Phàm đối với pháp thuật mình học có chút hài lòng, chỉ là cái tên nghe dễ khiến người khác hiểu lầm, nhưng tên gọi không quan trọng, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì vô cùng nông cạn.
Khi trở lại khách điếm, đã có người chờ sẵn.
"Hoàng công tử, vị này chính là Huyền Đỉnh đạo trưởng." Tiểu nhị như chim cút đứng bên cạnh Hoàng công tử, vừa thấy đạo trưởng xuất hiện liền lập tức nói.
Hoàng công tử đang uống trà, ánh mắt rơi lên ba người vừa bước vào khách điếm, có chút khác biệt. Sư phụ nói kẻ tu hành này thu nạp trọc khí, nhưng vị này lại không xấu xí, ngược lại còn vô cùng anh tuấn. Lại nhìn sang hai nữ bên cạnh, trong nháy mắt liền hiểu vì sao đám bộ khoái lại như vậy, quả thật là mỹ nhân khó gặp.
Hoàng công tử đặt chén trà xuống, hắn đứng dậy nghênh đón.
"Đạo trưởng, tại hạ Hoàng Hồng, gia sư Đại Bàn Huyền Sư biết được đạo trưởng đến, cố ý phái ta đến đây thỉnh đạo trưởng đến Hoàng phủ một chuyến, không biết đạo trưởng có thời gian không?" Hoàng Hồng ôm quyền hành lễ, không dám chậm trễ chút nào.
Kẻ tu hành có thể khiến sư phụ coi trọng, tự nhiên không phải hắn có thể trêu chọc.
"Ngươi là nhi tử Huyện thái gia?"
"Phụ thân ta chính là Kim Dương huyện Huyện thái gia, nhưng phụ thân từ trước tới giờ không tự nhận mình là Huyện thái gia, mà là quan phụ mẫu Kim Dương huyện."
Da mặt Hoàng Hồng dày không phải bình thường, nói những lời này mà mặt không đỏ, tim không đập, vô cùng bình tĩnh.
"Quan phụ mẫu, quan phụ mẫu tốt." Lâm Phàm mở Công Đức Chi Nhãn, chỉ nhìn một chút rồi đóng lại, Hoàng công tử trước mắt đúng là yêu ma khoác da người, không cần nghĩ nhiều.
"Đạo trưởng, bên nhà sư phụ..."
"Về nói với sư phụ ngươi, bần đạo sẽ đi, có lẽ là đêm nay?"
"Sao lại phải đến tối?"
"Không có gì, bần đạo chỉ cảm thấy ban đêm gặp mặt, tính kỹ thuật sẽ tương đối cao."
"À, thì ra là vậy, nhưng gia sư nói là giữa trưa ngày mai, đến lúc đó sẽ có người mang kiệu đến đón."
"Tốt, vậy thì giữa trưa ngày mai." Lâm Phàm gật đầu nói.
Không nói thêm gì nhiều, Hoàng công tử dẫn người rời đi.
Ban đêm.
Hoàng phủ, trong phòng.
"Sư phụ, đây là cái gì?"
Hoàng công tử thấy sư phụ cầm bút vẽ trên lá bùa màu đen, hắn nhìn không hiểu là bùa gì, chỉ biết sư phụ đang vẽ bùa nhưng không biết là loại phù gì.
"Đây là Ngũ Quỷ Phệ Hồn Phù, bên trong bị vi sư cầm giữ năm đầu Hắc Ảnh Quỷ. Đến đây, cắt ngón tay nhỏ máu lên." Đại Bàn Huyền Sư vẫy tay, vẫn chăm chú nhìn phù lục vừa hoàn thành, có chút hài lòng, một lần thành phù, những năm này nỗ lực thật không uổng phí.
"Sư phụ, máu ta có tác dụng gì?"
"Ha, nghe lời đi, ngươi tu chính là Ngắt Âm Thuật, âm khí cực nặng, nhỏ máu ngươi vào, Ngũ Quỷ Phệ Hồn Phù này ít nhất tăng lên một cấp độ."
"Ồ." Hoàng công tử làm theo, nhỏ máu xong liền ngậm ngón tay, "Sư phụ, bao giờ dạy ta đây?"
"Gấp gì, chờ một chút."
Lúc này Đại Bàn Huyền Sư cất phù lục đi, lại lấy ra một tờ phù trắng, cầm bút vận chuyển pháp lực, vẽ ra vài nét, cũng không biết là phù gì, sau đó lại lấy ra một món đồ chơi bằng gỗ giống Kinh Đường Mộc, kiểm tra một lượt, xác định không vấn đề mới yên tâm cất đi.
"Sư phụ, cái này lại là gì?"
"Sao ngươi hỏi nhiều thế, đây là Vu thuật nguyền rủa, ngày mai là kinh trập, vi sư phải đảm bảo không có sơ hở nào. Dù không có ngày sinh tháng đẻ hay lông tóc của đối phương cũng không sao, cái Kinh Đường Mộc này làm từ gỗ quan tài chôn trăm năm dưới đất, dù không đánh chết hắn, cũng khiến hắn hoa mắt chóng mặt, không phát huy được ba phần đạo hạnh."
Nghe sư phụ nói vậy, trong mắt Hoàng Hồng sáng lên, đây đều là những thứ hắn muốn học, tiếc là sư phụ vẫn chưa dạy.
"Đồ nhi, đi gọi Tam di nương ngươi tới, vi sư nhân lúc đêm nay Nguyệt Quang chi lực thay nàng làm phép, loại trừ nghiệt chướng trên người." Đại Bàn Huyền Sư nói.
"Sư phụ, Tam di nương đang ở với phụ thân con."
"Không sao, ở đâu thi pháp cũng như nhau, ngươi bảo phụ thân ngươi đi phòng khác ngủ."
"A?"
"Ừm? Vi sư nói mà không nghe, còn muốn học pháp thuật không?"
"Sư phụ đừng giận, đồ nhi đi ngay."
Đại Bàn Huyền Sư nhìn bóng lưng đồ nhi rời đi, hắn vô cùng hài lòng, ở Hoàng phủ đảo phản thiên cương, còn dễ chịu hơn làm Huyện thái gia.
Đêm đã khuya.
Hoàng Huyền thái gia dừng chân trong sân, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, lại quay đầu nhìn dấu ấn trên giấy dán cửa sổ có hai cái bóng đen, giống như Tam di nương của mình phát bệnh, Huyền Sư tiến lên vây khốn, xoay đánh cùng nhau.
Khách điếm.
"Đạo trưởng, cường độ có tốt không?" Miêu Diệu Diệu ngồi xổm dưới bàn giúp đạo trưởng tắm chân, mắt ngập nước nhìn xuyên qua hai ống quần đạo trưởng mà hỏi.
"Tốt, không tệ." Lâm Phàm gật đầu, cầm rìu dùng đá mài cọ xát.
Sau lưng, Hồ Đắc Kỷ xoa vai cho đạo trưởng, khẽ nói, "Đạo trưởng, lát nữa để ta mài cho."
"Không được, lưỡi búa này có ý nghĩa phi phàm, bần đạo phải tự mình mài mới được. Hôm nay các ngươi thấy Hoàng công tử thế nào?" Lâm Phàm hỏi.
"Đạo trưởng, trong cơ thể hắn có âm khí cực nặng, chắc là từng thái âm bổ dương nhiều nữ tử." Hồ Đắc Kỷ nói.
"Đúng, đúng, còn có một mùi âm thối, đó là do oán hận của những nữ tử bị ngắt âm ngưng tụ thành, chắc chắn đều bị cưỡng bức." Miêu Diệu Diệu nói.
"Được, rất tốt, xem ra các ngươi đi theo bần đạo cũng có thu hoạch."
"Ha, đều là đạo trưởng dạy tốt."
"Ta cũng vậy."
Đêm càng khuya.
Lâm Phàm vẫn đang hưởng thụ quá trình mà tiếp tục mài rìu, lưỡi búa được mài sáng bóng, có thể soi ra bóng người.
Phía sau, âm hồn trong huyết dịch đang dần thẩm thấu, phần lớn đã lột xác thành Hắc Ảnh Quỷ.
Bây giờ công đức còn lại ba điểm.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều, tất cả đều ném cho Huyết Sát Kinh Hồn Nhãn cùng Hoán Ma Quyền.
Hắn không quan tâm tăng lên đến mức nào.
Hắn chỉ biết là ngày mai Bạch Hổ Tinh Quân hiển hiện, thế gian ô uế không thể tả sẽ triệt để sinh động, cái lão ma ở Hoàng gia kia có chút đạo hạnh, biết ngày mai là ngày Kinh Trập, uy năng yêu ma tà đạo sẽ tăng thêm.
Nhưng Lâm Phàm hắn sợ sao?
Hừ!
Sợ cái rắm.
Thân là Đạo Môn chính thống, há có thể sợ hãi mấy thứ đồ chơi tà ma ngoại đạo này.
Nếu đã muốn trừ ma, liền trừ cho ngươi tâm phục khẩu phục.
Tiếp tục mài rìu.