Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Bần đạo vừa bước vào Hoàng phủ đã phát hiện nơi này sớm đã biến thành âm trạch, các ngươi khoác lên da người liền cho rằng là người, thật nghĩ có thể thoát khỏi pháp nhãn của bần đạo sao?" Lâm Phàm nắm đầu búa đứng dậy, chậm rãi nói.
"Đạo hữu..."
"Im miệng, yêu ma quỷ quái cũng vọng tưởng cùng bần đạo bấu víu quan hệ, ai cho các ngươi gan chó như vậy?"
"Đạo trưởng..." Hai nữ yêu yếu ớt lên tiếng.
"Không nói các ngươi, các ngươi khác bọn hắn, các ngươi có đạo duyên, cùng bần đạo hữu duyên, tu hành cho tốt, về sau cơ duyên đến, có thể thành yêu tiên." Lâm Phàm quay đầu, sắc mặt nghiêm túc dịu lại.
Nói chuyện, hắn đưa lưng về phía mọi người, hai mắt hồng quang ngưng tụ, sát khí tích tụ đến cực hạn, đột nhiên quay đầu, Huyết Sát Kinh Hồn Nhãn bùng nổ, trong nháy mắt đánh về phía Đại Bàn Huyền Sư.
Đại Bàn Huyền Sư tay mắt lanh lẹ, kéo Hoàng Hồng lên chắn trước mặt.
Ầm!
Đầu Hoàng Hồng trong nháy mắt nổ tung như dưa hấu, máu phun ra khắp nơi.
"A? Hồng nhi!" Hoàng Huyền thái gia kinh hô.
Đại Bàn Huyền Sư bị trấn trụ, ai ngờ đối phương một lời không hợp liền ra tay đánh lén, nếu không phải hắn phản ứng cực nhanh, người bị nổ đầu có thể chính là hắn.
"Tốt lắm, Huyền Đỉnh, bản Huyền Sư cùng ngươi hảo ngôn hảo ngữ, ngươi lại dám động thủ giết ái đồ của ta, hôm nay bản Huyền Sư muốn xem ngươi có bản lĩnh gì!"
Dứt lời Đại Bàn Huyền Sư lao thẳng ra sân nhỏ, vừa ra ngoài lập tức hô to.
Trong nháy mắt, tiếng bước chân dồn dập vang lên, một lượng lớn đao thủ tràn vào.
Lâm Phàm cũng không để ý tới Hoàng Huyền thái gia, mà từng bước đi ra khỏi thiện sảnh vào sân nhỏ, chỉ thấy đao thủ xuất hiện đông nghịt, ai nấy đều hung thần ác sát, lệ khí mười phần.
"Chém chết hắn cho ta!" Đại Bàn Huyền Sư mặt dữ tợn, gầm thét.
Gặp người tu hành, thường thường đao thủ là vô dụng nhất.
"Một đám trợ trụ vi ngược." Lâm Phàm bấm ngón tay thi pháp, từng đạo Lạn Sang Pháp oanh ra, hiện tại Lạn Sang Pháp của hắn đã đạt viên mãn, sớm không còn là uy năng như trước.
Thi pháp nhanh, hiệu quả nhanh, cái gì cũng nhanh.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chỉ thấy đám đao thủ gào khóc ngồi bệt trên đất, ôm chân mặt mũi tràn đầy thống khổ, có người cởi giày ra, chỉ thấy lòng bàn chân nát bấy, đau nhức chảy mủ tanh hôi, dù không động vào cũng đau gần chết.
Lâm Phàm nhìn về phía Đại Bàn Huyền Sư.
Đại Bàn Huyền Sư đứng đó, bên người tung bay năm đầu Hắc Ảnh Quỷ, những bóng đen này khác hẳn Hắc Ảnh Quỷ bình thường, âm khí càng thêm hùng hậu, trong mắt tràn ngập màu đỏ tươi.
"Đi, Ngũ Quỷ Phệ Hồn!"
Một chỉ điểm ra, năm đầu Hắc Ảnh Quỷ hóa thành ánh đen trong nháy mắt tràn vào cơ thể Lâm Phàm.
"Đạo sĩ thúi, nếm thử bản Huyền Sư Ngũ Quỷ Phệ Hồn đi, hôm nay là ngày Kinh Trập, chính là lúc tà đạo chúng ta mạnh nhất, còn Đạo gia ngươi... Cái gì?" Đại Bàn Huyền Sư cười lớn.
Nhưng lúc này, Đại Bàn Huyền Sư trừng mắt, không dám tin vào tình cảnh trước mắt.
Chỉ thấy ngũ Quỷ của hắn lại bị luyện hóa, lập tức sau lưng đối phương không ngừng xuất hiện quỷ vật, cuối cùng xếp thành một hàng phía sau, mà đây không phải âm hồn bình thường, tất cả đều là Hắc Ảnh Quỷ, thậm chí còn có cả Xám Y Quỷ.
"Ngươi... Ngươi không phải Đạo Môn." Đại Bàn Huyền Sư run rẩy chỉ vào Lâm Phàm.
"Im miệng! Ai nói bần đạo không phải Đạo Môn? Ngươi cưỡng ép thu lấy âm hồn hại người, đạo pháp bần đạo là thuận theo tự nhiên, Hạo Nhiên Chính Khí hấp dẫn năm đầu Hắc Ảnh Quỷ của ngươi, chúng nó biết tội của ngươi, bây giờ càng cam tâm tình nguyện trở thành Đạo Hồn của bần đạo."
Lâm Phàm quát lớn, yêu nhân này há mồm liền nói hắn không phải đạo môn chính tông, hắn đối với loại này cực kỳ phản cảm.
Tu hành không nỗ lực, miệng toàn hồ ngôn loạn ngữ, cũng như Quy Vô Đại Sư người ta là cao nhân Phật pháp, liếc mắt liền nhìn ra hắn tu hành chính là hành quyết Đạo gia.
"Đáng giận!" Đại Bàn Huyền Sư lập tức móc ra một tấm phù lục màu trắng, ngồi xếp bằng dưới đất, lấy ra đập mộc, cắn nát ngón tay, máu tươi bôi lên đập mộc, "Đạo sĩ thúi, bản Huyền Sư muốn ngươi thần hồn câu diệt!"
Dứt lời, giơ cao đập mộc mạnh mẽ nện xuống.
Bộp một tiếng.
Sóng pháp lực tuôn trào, một luồng khí tức quỷ dị vô hình lao về phía Lâm Phàm.
Theo Lâm Phàm thấy, loại tà pháp này càng giống trò trẻ con, đối phương không có ngày sinh tháng đẻ cùng lông tóc của hắn, vậy mà cũng muốn hại hắn, chẳng lẽ nghĩ ngày Kinh Trập là muốn làm gì thì làm?
"Đạo Hồn hộ thể!"
Trong chốc lát, đám Hắc Ảnh Quỷ phía sau hóa thành khói đen quấn quanh thân, hình thành vòng xoáy, luồng khí quỷ dị kia vừa tới liền như Nê Ngưu nhập hải, tan biến vô tung vô ảnh.
"A?"
Đại Bàn Huyền Sư kinh hãi, lạch cạch một tiếng, đập mộc trong tay như bị cắn trả, trong nháy mắt vỡ vụn, Đại Bàn Huyền Sư kinh hoảng liên tiếp lùi về sau, con ngươi chuyển động tốc độ cao, vẫn không cam lòng.
"Tốt lắm, ngươi là yêu đạo giả mạo Đạo Môn chính tông, hôm nay bản Huyền Sư liều mạng với ngươi!"
Đại Bàn Huyền Sư phun một ngụm tinh huyết xuống đất, hai tay bấm pháp quyết, một chân giẫm mạnh, hô to, "Âm Thần ngưng tụ, Âm Thần ngưng tụ!"
Hoàng phủ biến thành âm trạch nhiều năm, âm khí tụ tập vô cùng hùng hậu, theo Đại Bàn Huyền Sư thi pháp, âm khí bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới, đến mức hai nữ cũng không chịu nổi, âm khí khủng bố hội tụ hết lên người Đại Bàn Huyền Sư.
"Thủ đoạn cao cường, âm trạch khí mấy năm phối hợp ngày Kinh Trập, ngươi muốn trở thành Âm Ma, nhưng bần đạo há có thể để ngươi như ý. Hôm nay bần đạo liền dùng đạo hạnh suốt đời cùng ngươi đấu một trận."
Lâm Phàm ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vòng xoáy, ngay sau đó, chỉ thấy sát khí của ngày Kinh Trập ùn ùn kéo đến, hai đạo sát khí vòng xoáy từ trên trời giáng xuống, dung nhập vào trong đôi mắt.
Quỷ vật quấn quanh thân càng không ngừng phun ra âm khí, hòa lẫn cùng sát khí, cùng nhau dung nhập vào trong đôi mắt.
Đạo Huyết Sát Kinh Hồn Nhãn bây giờ đã khác xưa.
Hút!
Không đủ vẫn còn thiếu rất nhiều.
Hút, tiếp tục hút.
"A?" Đại Bàn Huyền Sư đang ngưng tụ âm khí nhìn về phía Lâm Phàm, cả người sợ mất mật, rốt cuộc ai mới là yêu nhân, ai mới là yêu nhân đây?
Hắn vốn nghĩ nhân dịp ngày Kinh Trập, để thực lực bản thân tăng lên một chút, bảo đảm không có sơ hở, ai ngờ Yêu đạo này còn ác hơn hắn, dưới ngày Kinh Trập lại càng bá đạo.
"Đủ rồi, đủ rồi, đã đầy!" Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt nhắm thẳng vào Đại Bàn Huyền Sư, "Yêu nhân, cho Đạo gia chết!"
Lập tức, hai đạo lực lượng Huyết Sát gào thét lao ra, đối phương căn bản không kịp phản ứng, liền bị lực lượng Huyết Sát oanh trúng, Đại Bàn Huyền Sư bay ngược ra, hung hăng va vào vách tường.
Lồng ngực bị xuyên thủng một lỗ máu, sát khí không tiêu tan mà đang ăn mòn thân thể đối phương.
"Yêu pháp há có thể chống lại cùng đạo pháp chính tông, hai năm rưỡi đạo hạnh bần đạo, ngươi há chịu nổi sao?" Lâm Phàm từng bước một đi về phía Đại Bàn Huyền Sư.
"Đạo trưởng, tha mạng, tha mạng, ta là nguyên lão Hoàng Thiên Giáo, ngươi không thể giết ta, bằng không..." Đại Bàn Huyền Sư đưa tay cầu xin tha thứ.
"Cho Đạo gia chết."
Không cho đối phương cơ hội nói nhảm, hai mắt Lâm Phàm đánh xuyên trái tim đối phương.
‘Công đức + 2.5.’
Ngay khoảnh khắc đối phương chết đi, trên mặt Đại Bàn Huyền Sư trượt xuống một tấm da người, lộ ra khuôn mặt thật sự, xấu xí đến cực hạn.
"Thổ nạp trọc khí thiên địa, ngươi tưởng mình là Quy Vô Đại Sư có Phật pháp thâm hậu có thể ép ra tâm ma hay sao?"
Giải quyết xong đối phương, Lâm Phàm quay đầu nhìn về phía đám đao thủ đang kêu thảm.
Công Đức Chi Nhãn mở ra.
Có ai có thể sống sao?
Đáng tiếc, không có.
Hắn giang hai tay, hai nữ hiểu ý, một người cầm lấy rìu, một người giúp đạo trưởng thay y phục mặc ngược. Các nàng biết đạo trưởng trảm yêu trừ ma thích mặc đạo bào, chém giết ác nhân tuyệt thế thì thích mặc ngược đạo bào.
Thay xong quần áo.
Lâm Phàm cầm rìu, nhẹ nhàng vung vẩy mấy lần, cảm giác vô cùng thoải mái, hướng về phía một đao thủ đi tới.
"Đạo trưởng tha mạng!"
"Cho lão tử chết."
Lâm Phàm một búa chém xuống, bắt đầu thu hoạch đám đao thủ tại hiện trường. Đám này đều là cùng hung cực ác, làm nhiều việc ác, giết người vô số, thả ra không biết còn bao nhiêu người gặp nạn.
Nếu đã như vậy, tất cả sát nghiệt liền để lão tử một mình gánh.
Tiếng rên rỉ, tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha thứ.
Không thể ngăn cản bước chân của hắn.
Giết, giết, giết!
Muốn cho thói đời sáng tỏ, nói thì còn thiếu quá nhiều, vẫn phải dựa vào rìu trong tay, người xấu ít đi, người tốt sẽ nhiều hơn.
Hắn cảm thấy là như vậy.
Trong một trăm người có chín mươi chín kẻ xấu, như vậy chỉ cần chém chết chín mươi chín kẻ đó, liền không còn người xấu.
Thiện sảnh.
Hoàng Huyền thái gia ngồi bệt trên đất, ngây dại như tượng, nghe tiếng bước chân truyền đến, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đạo trưởng máu me đầy người đi tới, trong mắt hắn, đó là hung ma tuyệt thế bước ra từ Thâm Uyên.
"Đạo..."
"Đạo CMN."
Lâm Phàm đi đến trước mặt Huyện thái gia, cầm rìu chém loạn một trận, đến khi Huyện thái gia không còn khí tức, hắn ngồi thẳng dậy mà vuốt eo, chém người là việc cần kỹ thuật, càng tốn thể lực.
Không có tố chất thân thể nhất định, sợ sẽ không gánh nổi.
"Lão gia, làm sao kêu loạn, a..."
Tiếng kêu thảm thiết kinh hoảng vang lên.
Lâm Phàm nhìn lại, thì ra là mấy nữ nhân ăn mặc hoa lệ, thấy tình cảnh trước mắt, nghẹn ngào gào khóc.
Công Đức Chi Nhãn quan sát.
"Hồ Đắc Kỷ, Miêu Diệu Diệu."
"Đạo trưởng, chúng ta ở đây."
"Các nàng giao cho các ngươi, cơ hội trừ ác dương thiện sẽ khó gặp được, bần đạo hơi mệt, nghỉ ngơi một lát."
"Vâng, đạo trưởng."
Hai nữ phiêu đãng rời đi, vốn tưởng đi theo đạo trưởng sẽ không cần tạo sát nghiệt, ai ngờ giết còn nhiều hơn trước.
Không đúng, đạo trưởng từng nói, các nàng là đang trừ ác dương thiện, thuộc về chính đạo giết người.