Cái Thế (Bản dịch)

Chương 1. Cái Thế 1

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hạo Mãng thiên địa.

Tịch Diệt đại lục, sâu trong dãy Địa Hỏa sơn mạch phía Nam, dung nham đỏ rực như máu, uốn lượn tuôn trào.

Địa Hỏa sơn mạch trải dài vạn dặm, đất rung núi chuyển, tiếng nổ vang rền không dứt tựa như ngày tận thế ập xuống.

Phía Bắc đại lục, một ma ảnh khủng khiếp dần ngưng tụ từ hư không sâu thẳm, cách không ngoảnh lại. Ánh mắt nó quét tới đâu, nguồn sáng nơi đó dường như tiêu biến, bóng tối u uất nuốt chửng tất cả.

Phía Tây, sâu trong lòng đất cực hàn, một tiếng rống giận dữ vang lên khiến vạn thú run rẩy, vội vã vùi đầu xuống nền đất cứng.

Trên miệng một ngọn núi lửa đang phun trào dung nham nóng bỏng, lơ lửng một chiếc đỉnh đồng ba chân tỏa hào quang vạn trượng. Thân đỉnh khổng lồ dị thường như muốn che khuất cả bầu trời, bề mặt khắc họa những con hỏa giao ác long đang điên cuồng du động. Huyết khí tỏa ra nồng đậm như biển cả, tàn bạo và tham lam lôi kéo chín cột lửa ngút trời phóng lên từ miệng núi.

Chín cột lửa đỏ thẫm nối liền với chín đầm dung nham nguồn cội của Địa Hỏa sơn mạch, lúc này như bị cưỡng ép ghì chặt, bắn thẳng về phía đỉnh đồng rồi chui tọt vào trong.

Bên trong đỉnh tựa hồ hình thành một tiểu thiên địa kỳ ảo lung linh.

Vô số phù văn cổ xưa huyền diệu tỏa ra khí tức hoang cổ, mênh mông và thần bí, tựa như hàng vạn con bướm thần bay lượn dập dờn trong thế giới bao la bên trong đỉnh.

Một viên đan dược khổng lồ lưu quang rực rỡ, lôi điện quấn quanh, thần quang chói lòa, bên trong có chín sợi tơ lửa không ngừng xuyên qua lại.

Đan hoàn liên tục vặn vẹo chấn động, bắn ra những điểm sáng ký ức ngũ sắc. Sâu trong mỗi điểm sáng lại hiện lên từng khung cảnh, chính là từng đoạn đời người.

Vô số điểm sáng tựa như pháo hoa rực rỡ, vụt sáng rồi vụt tắt.

"Sư huynh, dược hiệu của Luân Hồi đan không đúng!"

Một tiếng thét thê lương vọng ra từ đám tàn ảnh xám ngoét mơ hồ bên trong đan hoàn.

Tiếng thét ban đầu tràn ngập kinh hoàng, phẫn nộ, cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng và bi thương.

"Tất nhiên là không đúng rồi." Chung Xích Trần thần sắc thờ ơ, lặng lẽ ngắm nhìn viên Luân Hồi đan đang chứa đựng toàn bộ hồn phách của Hồng Kỳ, khẽ nói: "Vĩnh biệt, sư đệ tốt của ta."

Viên đan hoàn khổng lồ đột nhiên co rút lại một cách quỷ dị. Chín sợi tơ lửa bên trong chợt bừng sáng như thể xé toạc cả thời không.

Cuối cùng, đan hoàn ngưng tụ lại chỉ nhỏ bằng hạt gạo, bừng lên một luồng thần quang chói mắt rồi cứ thế biến mất.

Vài ngày sau, Dược Thần Tông loan tin thiên hạ, Hồng Kỳ luyện dược thất bại, hồn phi phách tán.

Ngôi vị Tông chủ Dược Thần Tông do sư huynh của hắn là Chung Xích Trần kế nhiệm.

Ba trăm năm sau.

Càn Huyền đại lục, Ngân Nguyệt đế quốc, thành Ám Nguyệt, trấn Ngu Gia.

Đêm đã về khuya.

Xung quanh tổ trạch Ngu gia – một thế gia dược liệu, âm phong gào thét, lá khô cuốn bay tán loạn.

"Hồn về đây, hồn về đây!"

Một lão ông áo xám gầy gò tay lắc chuông đồng, đi vòng quanh từ đường. Theo tiếng chuông đồng vang lên leng keng, lão ông thỉnh thoảng lại rít lên những tiếng trầm thấp, sâu thẳm như ác linh than khóc nơi Cửu U địa phủ.

Bốn góc từ đường dựng bốn cây Chiêu Hồn Phướn, cờ phướn bay phần phật trong gió. Mặt cờ vẽ quỷ vật giương nanh múa vuốt như muốn giãy thoát ra ngoài, chực chờ cắn xé người sống.

Hồi lâu sau, lão ông lặng lẽ dừng bước, khẽ lắc đầu với lão thái gia Ngu gia, tỏ ý đã hết cách.

Lão thái gia Ngu Xán ngồi trên xe lăn gỗ, hai chân đã bị đánh gãy từ nhiều năm trước, gương mặt đầy bi thương: "Ninh lão, cháu của ta thật sự không thể trở về được nữa sao?"

Ninh Ký thu lại chuông đồng, liếc nhìn từ đường, trầm mặc một lát rồi nói: "Con người sinh ra vốn có ba hồn Thiên, Địa, Nhân. Địa hồn hội tụ ký ức, Thiên hồn khai mở trí tuệ, còn Nhân hồn thì chưởng quản thân xác huyết nhục cùng mọi hành động tu hành."

"Ngu thiếu gia khác hẳn người thường. Năm xưa ta từng phán định ba hồn Thiên Địa Nhân của y, chỉ có Nhân hồn là bẩm sinh đã có. Còn về Địa hồn và Thiên hồn, không biết vì lý do gì mà từ đầu đến cuối chưa từng hiển hiện."

"Những năm qua, Ngu thiếu gia khó nhớ được chuyện cũ, không nhớ nổi bài vở sách sách, đều là do Địa hồn không hiện khiến cho mọi trải nghiệm trong đời không thể khắc ghi, hội tụ."

"Còn việc ngây ngây dại dại, hành sự thất thường là do Thiên hồn chưa mở, khiến trí tuệ mông muội."

"Có điều, Địa hồn và Thiên hồn tuy quan trọng nhưng Nhân hồn mới là mấu chốt của sinh tử. Nhân hồn còn gọi là Mệnh hồn, là chủ hồn, Nhân hồn bất diệt thì người bất tử."

"Dù có ngây dại, không biết quá khứ, nhưng vì Nhân hồn vẫn còn nên Ngu thiếu gia mới bình an sống qua mười bảy năm."

"Nhưng bây giờ, thứ xảy ra vấn đề lớn lại chính là Nhân hồn!"

Mỗi câu nói của Ninh Ký tựa như nhát dao đâm vào tim Ngu Xán, khiến lão đau đớn khôn cùng, nước mắt tuôn rơi.

Chương sau