Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Ta cũng muốn xem Ngu gia rồi sẽ đi về đâu." Tô Nghiên nói.
"Còn dám thế nào nữa?" Phùng Lan Vân cười nhạo. "Ngươi cứ chờ xem, chẳng mấy ngày nữa Ngu Xán sẽ phải vác mặt đến bái kiến thúc thúc của ngươi. Hắn chưa vội rời đi chính là để chờ Ngu Xán tới cầu cạnh đấy."
"Thật sự sẽ như vậy sao?" Tô Nghiên híp mắt nhìn về phía tường rào Ngu gia, trong đầu lại nhớ đến dị tượng đêm đó, thầm nhủ: "Ngu gia, liệu có thật sự ẩn chứa điều kỳ diệu như ta nghĩ không?"
"Cứ chờ xem, ta cá là không quá bảy ngày đâu!" Phùng Lan Vân vô cùng tự tin.
...
Tin tức Tô gia chèn ép Ngu gia chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã lan truyền khắp thành Ám Nguyệt.
Người của Viên gia, Triệu gia nghe thấy tin này đều lấy làm kinh ngạc.
Lão gia tử Ngu Xán vốn định bưng bít, nào ngờ chẳng thể che đậy.
Từ tộc nhân, cung phụng đến dược nô trong Ngu gia đều hay tin, lòng người hoang mang tột độ.
Đó chính là Tô gia của đế quốc!
Tô gia ngừng thu mua thì số linh thảo, linh hoa được trồng kia còn giá trị gì nữa?
Dược thảo không đổi được ra linh thạch, con đường tu hành sau này của họ biết tính sao, lấy gì để mua đan dược, khí vật và linh quyết phụ trợ, làm sao để sinh tồn?
Tu hành giả chứ đâu phải phàm nhân, không phải chỉ cần ăn no là đủ.
"Lão gia tử, phải làm sao bây giờ ạ?"
"Tộc trưởng, lứa dược thảo mới sắp thu hoạch rồi. Nếu không có người mua, chúng sẽ uổng phí, linh khí cũng tiêu tan hết."
"Lão gia tử, ngài có muốn đi tìm Tô Lam thương lượng một chút không?"
"Tô Lam nán lại thành Ám Nguyệt, chắc là đang chờ ngài nhượng bộ đó."
"Tộc trưởng, xin hãy nghĩ cho đại cục!"
Rất nhiều tộc nhân Ngu gia thuộc thế hệ trước cùng các khách khanh cung phụng đều hoảng hốt, lũ lượt kéo đến tìm Ngu Xán khuyên giải.
Họ hy vọng Ngu Xán dù thế nào cũng phải đáp ứng điều kiện của Tô Thức, đừng để Ngu gia rơi vào thế bị động.
Ngu Xán cũng cảm thấy áp lực nặng tựa núi đè.
...
Nhà cũ của Ngu gia.
"Phù!"
Ngu Uyên thở hắt ra một hơi trọc khí, linh lực toàn thân cuộn trào như sông dài biển rộng.
Y chậm rãi đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ: "Thông Mạch cảnh, tầng mười hai!"
Nhờ dược hiệu của Thác Mạch Đan cộng thêm sự thần kỳ của Cửu Diệu Thiên Luân, mười hai chính kinh trong cơ thể y đã hoàn toàn thông suốt.
Chỉ cần một cơ duyên, một lần ngộ đạo, có lẽ y có thể tiến thêm một bước, đạt tới Uẩn Linh cảnh.
Một khi bước vào Uẩn Linh cảnh, y có thể tu hành một loại pháp quyết tôi luyện thể phách đã sớm chọn sẵn trong lòng, khiến chiến lực bản thân tăng vọt.
Ở Thông Mạch cảnh, y chỉ tu hành Cửu Diệu Thiên Luân, không hề phân tâm sang thứ khác.
Đó là bởi vì cảnh giới Thông Mạch cảnh quá thấp, lại chịu vô số hạn chế.
Uẩn Linh cảnh thì khác, ở cảnh giới này, linh lực lưu chuyển khắp cơ thể qua mười hai kinh mạch có thể ôn dưỡng tạng phủ, tẩy luyện huyết nhục gân cốt.
Cảnh giới này chú trọng vào việc rèn luyện thân thể.
Bộ cao giai linh quyết Cửu Diệu Thiên Luân này chủ yếu là phương pháp thu nạp và vận hành linh khí, chứ không có nhiều ưu thế trong việc rèn luyện xác thịt.
Y khát khao đột phá đến Uẩn Linh cảnh là vì có những dự tính khác.
"Việc hấp thu và vận chuyển thiên địa linh khí tạm thời dừng ở đây, thử thứ khác xem sao."
Lấy ra cây quạt giấy trắng, đồng tử y dần sáng lên, dường như có một luồng ý niệm tách ra từ trong óc, bị hút vào bốn chữ đen "Tuệ Cực Tất Thương".
Y chuyên tâm cảm ngộ nỗi bi thương tỏa ra từ đó.
Vì lo lắng bí mật chôn sâu dưới lòng đất Ngu gia bị kẻ có tâm phát hiện, mấy ngày nay y đều tu hành ở nhà cũ.
Không có sự gia trì của dị trận, cảm xúc bi thương từ cây quạt giấy sẽ không khuếch đại đến mức đáng sợ như trước.
Việc y dùng quạt giấy để tẩy luyện và nâng cao Thiên Hồn không hiệu quả bằng đêm đó.
Có điều, thuật mài giũa linh hồn có thể khiến Thiên Hồn thêm trong sáng, linh trí thêm minh mẫn này, chỉ cần có chút hiệu quả, y đều sẽ kiên trì thực hiện.
Pháp môn tinh tiến ba hồn Thiên - Địa - Nhân xưa nay vốn hiếm có khó tìm, y đã may mắn sở hữu, ắt sẽ hết mực trân trọng.
"Ngu thiếu gia..."
Không biết qua bao lâu, Ninh Kham bỗng nhiên khẽ gọi.
Ngu Uyên tỉnh lại, ngạc nhiên hỏi: "Ninh lão, mấy ngày nay không phải ông đều ở cùng gia gia của ta sao?"
"Đúng vậy." Ninh Kham gật đầu. "Ông ấy gặp chút phiền phức, bảo ta đến tìm thiếu gia hỏi thử."
"Phiền phức gì?"
"Là thế này."
Ninh Kham kể lại tường tận việc Tô Thức gây khó dễ, sự hoảng sợ bất an của tộc nhân Ngu gia và việc họ ra sức khuyên nhủ lão gia tử.
"Thì ra là chuyện này." Ngu Uyên cười nhạt. "Việc này ta đã sớm liệu được. Dù không có Tô gia chèn ép, ta cũng không định tiếp tục cung cấp dược thảo cho họ nữa. Hừ! Giá thu mua dược thảo của Tô gia rẻ mạt đến cực điểm! Chi phí nuôi trồng của chúng ta vốn đã rất cao, vậy mà Tô gia còn không ngừng ép giá!"