Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tộc nhân Ngũ đại gia tộc và khách khứa từ sáu thành trì còn lại đều đồng loạt nhìn sang.

Những ai hiểu rõ con người Phàn Ly đều biết, ẩn sau vẻ ngoài cợt nhả kia là tâm cơ và trí tuệ đáng sợ nhường nào, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình đến mức nào.

Kẻ không hiểu rõ thì chỉ cảm thấy người này dễ gần, dường như chẳng để tâm đến bất cứ chuyện gì.

"Phàn Ly, ngươi và tên Ngu Uyên kia, ở một vài phương diện quả thực có chỗ tương đồng." Tô Nghiên đột nhiên xen lời. Nàng vốn tính tình dịu dàng trầm tĩnh, rất ít khi nói nhiều, hành động này khiến mọi người có phần bất ngờ.

Ngay cả vị công tử Lý gia kia cũng từ phía Thanh Loan phóng tới một ánh mắt kinh ngạc.

"Phải không, Lận tỷ tỷ?" Tô Nghiên mỉm cười nhìn Lận Trúc Quân.

Lận Trúc Quân nhíu mày, nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Phàn Ly và hắn có chút giống nhau. Nhưng ta cho rằng nếu cảnh giới tương đương, hắn không phải là đối thủ của kẻ đó."

Nhớ lại hành vi điên cuồng tàn bạo của Ngu Uyên trong đại điện Ngu gia, đến giờ nàng vẫn còn thấy sợ hãi.

Hắn dùng "Nguyên Huyết Đan" hạ độc cha con nàng bất chấp hậu quả, nếu không nhờ Viên Liên Dao xuất hiện ngăn cản, Ngu gia hẳn sẽ còn chết không ít người, mà cha con nàng cũng tuyệt đối không thể sống sót.

Khi đó, nàng cảm thấy Ngu Uyên hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của tộc nhân Ngu gia.

Sau này, lại thêm chuyện Huyết Thần Giáo thi pháp ở thành Ám Nguyệt, tỳ nữ áo tím An Tử Tình đã dùng bí thuật giáo phái để nghiêm khắc cảnh cáo vị trưởng lão Hàn Âm Tông kia từ xa...

Trải qua một loạt sự kiện, trong thâm tâm nàng đã nảy sinh sự kiêng dè sâu sắc đối với Ngu Uyên.

Nàng thực lòng cho rằng, nếu Phàn Ly và Ngu Uyên có cảnh giới tương đương thì hẳn Phàn Ly không phải là đối thủ của hắn.

Lời nàng nói là sự thật.

Thế nhưng, lời này chẳng khác nào hòn đá ném xuống mặt hồ, làm dấy lên ngàn lớp sóng.

Trước cấm địa, khách khứa từ Ngũ đại gia tộc và sáu thành trì đều xôn xao bàn tán.

"Cái tên Ngu Uyên gì đó, sao có thể là đối thủ của Phàn Ly được?"

"Đừng nói cùng đẳng cấp, ta thấy Phàn Ly dù thấp hơn một bậc cũng có thể giết chết hắn!"

"Kể cả cùng đẳng cấp thì nội tình Ngu gia sao so được với Phàn gia? Lẽ nào không biết bảo giáp và pháp khí cũng có thể tăng mạnh chiến lực à?"

"Thế còn trí tuệ? Hắn sao bì được với trí tuệ của Phàn Ly?"

"Lại đi so sánh một tiểu nhân vật như vậy với Phàn Ly! Ta thấy Lận Trúc Quân này chỉ có hư danh!"

"Ả ta e là bất mãn với vị hôn phu ngốc nghếch kia nên mới cố tình nói vậy để hại chết hắn. Haizz, lòng dạ đàn bà quả là độc địa nhất!"

Mọi người hoặc la lớn, hoặc thì thầm bàn tán, đều cho rằng Lận Trúc Quân đúng là hồ đồ.

Đặc biệt là những thiếu nữ ái mộ Phàn Ly, bọn họ tức giận đến mức chỉ muốn xông ra chất vấn Lận Trúc Quân ngay tại trận.

Những thiếu nữ đó đều bị trưởng bối trong gia tộc giữ lại, không cho phép hành động lỗ mãng.

Lận Trúc Quân là niềm kiêu hãnh của Lận gia, một trong Ngũ Đại Tân Nguyệt. Bọn họ điên rồi chứ các trưởng bối đâu có điên, sao có thể để họ đi gây chuyện phiền phức?

Thế nhưng, cho dù bị ngăn lại, chỉ vì câu nói này của Lận Trúc Quân, vì sự so sánh với Phàn Ly, những thiếu nữ kia đã nảy sinh lòng thù địch với Ngu Uyên từ tận sâu trong đáy lòng.

Nhất là khi Nghiêm Lộc còn nói hắn đã trốn sau lưng nữ nhân khi đối mặt với nguy hiểm.

Vào lúc này, những thiếu nữ kia chẳng còn nhớ rằng Phàn Ly mà họ ngưỡng mộ cũng từng nói những lời tương tự, rằng nếu rơi vào hoàn cảnh đó, hắn cũng sẽ làm như Ngu Uyên.

Nữ nhân một khi đã động lòng thường sẽ đánh mất lý trí.

Thiếu nữ chưa từng trải sự đời lại càng như vậy.

"Thật không ngờ, ngươi lại đánh giá cao vị hôn phu này đến vậy." Nụ cười trên mặt Phàn Ly vẫn rạng rỡ, chỉ là thoáng chút cứng đờ. "Lời đồn mười mấy năm nay lẽ nào đều là giả? Vị hôn phu kia của ngươi không phải là một kẻ ngốc à?"

Lận Trúc Quân không thèm để ý đến hắn nữa, trực tiếp nhắm mắt lại.

Phàn Ly ngẩn người, rồi lại nhìn sang Tô Nghiên.

Tô Nghiên lên tiếng: "Ta làm chứng, hắn không ngốc."

Nói đoạn, Tô Nghiên khẽ cau mày, liếc nhìn Lận Trúc Quân, thầm nghĩ: "Ngươi nói thật lòng, hay là cố ý làm vậy?"

Nàng biết rất rõ, Phàn Ly của Phàn gia vốn thầm có ý đồ với Lận Trúc Quân.

Bất kể Phàn Ly che giấu hay ngụy trang thế nào, nàng đều biết.

Nàng nghĩ Lận Trúc Quân hẳn cũng cảm nhận được.

Đã như vậy, ngươi biết rõ tâm tư của Phàn Ly, lại biết sự đáng sợ của con rắn độc này, vậy mà lại nói với hắn rằng khi cảnh giới tương đương, hắn không bằng vị hôn phu của ngươi.

Với tính cách của Phàn Ly, liệu có để Ngu Uyên sống sót bước ra khỏi Vẫn Nguyệt Cấm Địa không?