Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dùng Cửu Diệu Thiên Luân khổ tu một hồi, kinh mạch thứ chín đã thông được một phần mười. Y tin rằng chỉ cần chăm chỉ tu hành, cho dù linh khí nơi đây mỏng manh cũng có thể rất nhanh "cày" mở kinh mạch này.
Nhưng y vẫn cảm thấy quá chậm.
"Kiếp trước ta là Tông chủ Dược Thần Tông! Ngu gia tuy chỉ là tầng lớp thấp nhất trong giới luyện dược nhưng dù sao cũng trồng linh dược linh thảo. Nếu không tận dụng hết tài nguyên hiện có thì thật có lỗi với uy danh lừng lẫy kiếp trước, có lỗi với Nguyên Thai Chi Thân của kiếp này!"
"Mười tuổi đã vượt qua Thông Mạch đại quan thì có gì ghê gớm?" Y hừ lạnh, lẩm bẩm: "Nếu Địa Hồn và Thiên Hồn của ta hoàn chỉnh ngay từ lúc chào đời, dựa vào thân thể Nguyên Thai này, dù không cần thuật luyện dược kiếp trước cũng tuyệt đối không thua kém nàng."
"Nếu cộng thêm đạo luyện dược và linh quyết Cửu Diệu Thiên Luân, e rằng cái tên Ngu Uyên kiếp này đã sớm vang danh khắp Càn Huyền đại lục, thậm chí chấn động cả Thiên Nguyên và Tịch Diệt!"
Nghĩ đến đây, Ngu Uyên bật dậy, kết thúc lần tu hành chủ động đầu tiên.
"Tiểu thiếu gia, người ra rồi à!"
Ngoài cửa, nha hoàn áo tím An Tử Tình vừa thấy cửa phòng mở ra liền bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, miệng liến thoắng như chim sẻ.
"Lão gia đã hạ sốt và tỉnh lại rồi. Ông cụ nói tất cả là nhờ Ninh tiên sinh cứu chữa."
"Nghe tin người đã thật sự thức tỉnh, lại có thể nói chuyện bình thường, lão gia tử vui đến rơi nước mắt, đòi đến gặp người ngay. Nhưng khi đến nơi, Ninh tiên sinh cảm ứng được người đang tu hành nên đã khuyên ông tạm hoãn. Lão gia tử có dặn, đợi người ra ngoài thì phải đến gặp ông ngay lập tức."
"Tin người chưa chết đã truyền khắp cả Ám Nguyệt thành. Nghe nói người có thể mở miệng nói chuyện, rất nhiều kẻ đang dò hỏi tin tức."
"Còn nữa..."
An Tử Tình tuôn một tràng, kể lại tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra ở Ngu gia và Ám Nguyệt thành trong lúc y bế quan.
Qua lời nàng, Ngu Uyên mới biết thời gian đã vô tình trôi qua hai ngày hai đêm.
Vậy mà y đã dựa vào Cửu Diệu Thiên Luân, quên ăn quên ngủ chìm đắm trong tu hành, hèn gì lại vì đói khát mà buộc phải tỉnh lại.
"Dẫn ta đi gặp gia gia."
"Vâng, nô tỳ dẫn đường ngay."
...
Ngu gia Bách Thảo viên.
"Tôn nhi bái kiến gia gia!"
Vừa đến nơi, thấy Ngu Xán ngồi trên xe lăn cố giữ vẻ trấn định, Ngu Uyên liền quỳ xuống, cười rạng rỡ: "Mười bảy năm qua, nhờ gia gia hết lòng chăm sóc, tôn nhi mới có thể bình an trưởng thành mà không gặp quá nhiều trắc trở."
Nghe nha hoàn kể lể nhiều như vậy, tất nhiên y hiểu người yêu thương mình nhất ở Ngu gia chính là ông lão trước mắt này.
Ngu Xán nghiêm túc đánh giá đứa cháu trai, vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy gia gia? Tôn nhi đã thật sự tỉnh lại rồi, chẳng lẽ người vẫn không vui à?" Ngu Uyên lấy làm lạ.
"Ninh tiên sinh nói với ta, sở dĩ ta sốt cao hôn mê là vì một con Xích Hộc Huyết Trùng. Nhưng người thật sự giải quyết độc trùng đó lại là con, chứ không phải hắn. Vậy con có thể cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?"
Nói đến đây, trong mắt Ngu Xán bỗng lộ vẻ đau đớn tột cùng: "Con hãy nói thật, đứa cháu trai của ta... Có phải đã sớm không còn trên cõi đời này nữa không? Còn con, chỉ là kẻ mượn thân xác nó, bị Chiêu Hồn trận pháp vô tình triệu hồi đến?"
Nỗi bi thương tột độ như xiềng xích nặng tựa núi trói chặt lấy ông, khiến ông gần như không thở nổi.
Chẳng trách ông lại nghĩ như vậy, bởi tâm trí mà Ngu Uyên thể hiện sau khi tỉnh lại, cùng thủ pháp luyện hóa Xích Hộc Huyết Trùng thật sự quá kỳ lạ, quá mức khó tin.
Điều này khiến ông không thể không nảy sinh ý nghĩ rằng cháu trai mình đã chết, kẻ đang trú ngụ trong cơ thể nó là một người khác.
Cháu trai dù có ngu dốt, không lanh lợi, nhưng vẫn là cháu ông.
Nếu bị một loại hồn phách nào đó đoạt xá chiếm giữ thì dẫu có thông minh, có trí tuệ đến đâu, đó cũng không còn là cháu ông nữa.
"Gia gia, ta là Ngu Uyên!"
Ngu Uyên dứt khoát đưa ra câu trả lời chắc nịch, sau đó mới quỳ xuống trước xe lăn, đỡ lấy bàn tay ông, thành khẩn giải thích: "Tôn nhi của người từ nhỏ đến lớn mông muội, linh trí không khai, tất nhiên là có nguyên nhân khác."
"Là nguyên nhân gì?"
"Thật ra có một vị sư phụ đã sớm nhìn trúng con, âm thầm truyền thụ đạo tu hành. Chỉ là thuật tu hành của người quá đặc thù, lại không ở Càn Huyền đại lục, cho nên mới khiến con luôn trong trạng thái hỗn độn. Người đã dùng hồn thuật kỳ lạ, phá vỡ giới hạn không gian để truyền dạy kiến thức cho con."
Ngu Uyên đã sớm có tính toán, lời lẽ khẩn thiết bịa ra một câu chuyện tày trời, dựng nên một vị sư phụ vốn không hề tồn tại.
"Cái gì? Trên đời lại còn có... phương thức truyền thụ tu hành quỷ dị như vậy sao?" Ngu Xán cả kinh.