Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Để ta dẫn các ngươi xuống."

Chiêm Thiên Tượng trầm ngâm một lát rồi nói: "Không chỉ chúng ta, mà cả người Nghiêm gia, Tô gia và thí luyện giả các thành khác đều ở dưới đó."

Mắt Chử Trúc sáng lên: "Được."

Vốn biết có ngoại địch, suy nghĩ của nàng cũng giống Lý Vũ, cho rằng mọi người nên tập hợp thay vì phân tán.

"Các ngươi làm sao tìm tới đây?" Ngu Uyên chợt hỏi xen vào.

"Chỉ đi lang thang rồi vô tình tìm thấy thôi." Người Lam tộc khi nãy trả lời, giọng đầy vẻ mất kiên nhẫn, thái độ cực kỳ lạnh nhạt.

Ngu Uyên lười so đo với hắn, chỉ nhìn Lâu Linh đang tỏ vẻ yếu đuối đáng thương kia: "Không phải ngươi dẫn đường, tình cờ tìm đến đây chứ?"

Sắc mặt Chiêm Thiên Tượng khẽ biến, hắn đã nghĩ đến một khả năng.

Người của Côn Bằng gia tộc đang định quát tháo thì bị Chử Trúc ngắt lời, nàng cũng tỏ vẻ không vui, nhìn Ngu Uyên nói: "Lâu tiểu muội bị hoảng sợ, sau khi gặp chúng ta thì tinh thần hoảng hốt, lại muốn chạy trốn. Chúng ta đuổi theo nàng, bất tri bất giác mới đến tận đây."

"Ồ, vậy à." Ngu Uyên ném cho Chiêm Thiên Tượng ánh nhìn đầy ẩn ý: "Ngươi dẫn họ xuống dưới đi, ta cần hồi phục một lát, sẽ xuống sau."

"Ngươi nhớ phải xuống đấy nhé!" Chiêm Thiên Tượng mếu máo.

"Biết rồi, biết rồi, ngươi cứ dẫn họ xuống trước đi." Ngu Uyên xua tay như lùa vịt: "Tự cẩn thận một chút."

Chiêm Thiên Tượng hết sức miễn cưỡng, nhưng vẫn phải đồng ý, quay lại nói với các thí luyện giả U Nguyệt thành sau lưng: "Tất cả các ngươi ở yên đây cho ta, không được chạy lung tung!"

Hắn biết rõ đám thí luyện giả sau lưng căn bản chẳng giúp được gì. Những người đó đã trải qua chuyện Chu Hoán, giờ gặp Lâu Linh, nghe đoạn đối thoại giữa hắn và Ngu Uyên thì trong lòng đã sớm hiểu rõ. Trong mắt họ, Lâu Linh cũng là kẻ phiền phức như Chu Hoán, thậm chí có thể còn đáng sợ và khó đối phó hơn.

Bọn họ khẽ gật đầu, không dám nhìn Lâu Linh nhiều, sợ bị nàng phát hiện điều bất thường.

"Theo ta."

Vừa tìm được sơn động, Chiêm Thiên Tượng còn chưa kịp tu luyện đã phải nuốt vội viên đan dược, lại làm người dẫn đường, đưa tộc nhân Lam gia xuống dưới. Chử Trúc đưa mắt ra hiệu cho tộc nhân, lập tức đi theo.

Nhìn theo bóng lưng Chiêm Thiên Tượng, nàng cảm thấy rất kỳ lạ: "Sao Chiêm Thiên Tượng lại nghe lời Ngu Uyên như vậy?"

Nàng là một trong số ít người biết Chiêm Thiên Tượng lợi hại thế nào. Trong gia tộc, mọi người vẫn luôn xem Chiêm Thiên Tượng là kẻ xuất chúng, chỉ xếp sau năm người bọn họ. Ngay cả chuyện Chiêm Thiên Tượng được Kim Tượng Cổ Thần ưu ái, nàng cũng loáng thoáng nghe qua.

Một nhân vật như vậy, lại là thủ lĩnh U Nguyệt thành, tại sao bằng lòng nghe theo Ngu Uyên? Chử Trúc bỗng cảm thấy có lẽ dưới đáy hố kia đang ẩn giấu bí mật nào đó.

Trong lòng thầm oán thán, nhưng bước chân nàng và tộc nhân Lam tộc vẫn không dừng, cứ thế trượt xuống.

Còn nữ thí luyện giả tên Lâu Linh kia thì tụt lại sau cùng. Nàng không vội xuống mà rụt rè nhìn quanh. Nàng nhìn về phía cửa động của Ngu Uyên, rồi lại nhìn hang động của các thí luyện giả U Nguyệt thành sau khi Chiêm Thiên Tượng rời đi, nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi ở trên này làm gì? Sao không xuống dưới như những người khác?"

Người U Nguyệt thành không dám nhìn nàng, chẳng ai lên tiếng.

"Bên dưới đông người, linh khí loãng quá, không tiện tu luyện." Ngu Uyên thản nhiên mỉm cười: "Hơn nữa dưới đó còn có thứ kỳ lạ. Mảnh vỡ mặt trăng rơi dưới đáy có rất nhiều đồ án hình kiếm, ai cũng muốn tham ngộ nên đều vây quanh đó."

Hắn sớm đoán ra những đồ án hình kiếm đó, những luồng kiếm quang khắc vào xương cốt hắn chắc chắn có liên quan đến dị hồn lúc trước. Hắn bịa chuyện mảnh vỡ mặt trăng có đồ án hình kiếm là để thử Lâu Linh. Để xem Lâu Linh có như hắn nghĩ, cũng bị dị hồn đoạt xá như Chu Hoán hay không.

Quả nhiên.

Sau khi biết mảnh vỡ mặt trăng dưới đáy có khắc đồ án hình kiếm, Lâu Linh liền không hỏi chuyện U Nguyệt thành và Ngu Uyên nữa, cũng chẳng bận tâm vì sao họ không xuống dưới. Nàng tỏ ra có phần gấp gáp, trượt xuống theo hướng tộc nhân Lam tộc và Chiêm Thiên Tượng.

Ngay lúc nàng rời đi, Ngu Uyên cũng khẳng định Lâu Linh của Tàn Nguyệt thành này hoàn toàn giống Chu Hoán, cũng là một trong những kẻ xâm nhập.

Hồi lâu sau.

Đợi khi không còn thấy bóng dáng Lâu Linh, thiếu nữ U Nguyệt thành phía đối diện mới nhỏ giọng: "Ngu... Ngu đại ca, mảnh vỡ mặt trăng dưới đó làm gì có đồ án hình kiếm như huynh nói."

"Ta biết không có." Ngu Uyên đáp.

"Vậy?" Thiếu nữ do dự một lát: "Nàng ta... cũng giống Chu Hoán à?"

"Ừ, giống hệt." Ngu Uyên quả quyết.

"Vậy... vậy phải làm sao?" Thiếu nữ lo sắp khóc: "Một Chu Hoán đã khiến bọn họ kiệt sức, giờ thêm một kẻ nữa, Chiêm đại ca sẽ không sao chứ?"

"Đông người như vậy, lại từng trải qua chuyện Chu Hoán, còn có Chiêm Thiên Tượng dẫn đường, nếu vẫn không xử lý được..." Ngu Uyên lạnh nhạt: "...thì chỉ có thể nói bọn họ quá yếu, chết cũng đáng đời."