Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Vậy mà lúc này, đối mặt với sự hùng hổ của hắn, Ngu Xán lại nhíu mày không nói, không lập tức đưa ra thái độ rõ ràng.
"Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, không biết điều!" Lận Hàn Vũ lớn tiếng quát tháo.
Tất cả tộc nhân, khách khanh của Ngu gia vì câu nói này của hắn mà cảm thấy mặt mũi đều sắp không giữ được nữa.
"Gia chủ!"
"Đại bá!"
Tộc nhân và khách khanh Ngu gia đồng loạt đứng dậy, muốn Ngu Xán đưa ra thái độ của mình.
Trong khe mắt híp lại của Ngu Uyên tràn đầy vẻ lạnh lẽo. Ngọn lửa giận trong lòng y từng chút một bùng lên, ánh mắt dừng lại trên người Lận Trúc Quân. Y muốn biết vị hôn thê này của mình vào lúc này liệu có khuyên nhủ vài câu, rồi một người đóng vai ác, người kia đóng vai hiền, vừa đấm vừa xoa để giải quyết êm thấm chuyện hôn ước hay không.
Thế nhưng Lận Trúc Quân dường như không hề để ý đến khí thế hống hách của cha nàng, vẫn nhắm mắt dưỡng thần như lão tăng nhập định, coi như việc không liên quan đến mình.
Thái độ này chứng tỏ nàng ngay cả vai hiền cũng không muốn đóng. Nàng chính là muốn dùng biện pháp mạnh, không có một chút ý mềm dẻo nào!
"Được! Rất tốt!" Ngu Uyên cười lạnh trong lòng.
"Haizz..."
Đúng lúc này, Ngu Xán thở dài một tiếng, dường như đột nhiên hoàn hồn lại. Mấy ngày trước, hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng ông vì chuyện Ân Tuyệt xuất hiện trước lầu Ngu Uyên lúc đêm khuya mà như bị dội một gáo nước đá.
Ông là người biết rõ chân tướng sự thật.
Ân Tuyệt đương nhiên là bị Hàn Âm Tông sai khiến. Tuy gã bị cháu trai dùng "Nguyên Huyết Đan" độc chết, nhưng Ân Tuyệt cũng chỉ là một tên nô tài của Lận gia mà thôi. Hàn Âm Tông rõ ràng không cho phép hôn ước này thành hiện thực, Ân Tuyệt chết rồi cũng chẳng là gì cả.
Bây giờ cháu trai đã tỉnh lại, sau lưng còn có ân sư thần bí truyền thụ thuật tu hành. Chỉ cần dốc lòng vun trồng, cẩn thận dè dặt, sau này nói không chừng y có thể bước vào Tịch Diệt đại lục, có thành tựu trên con đường tu hành. Nếu vì một tờ hôn ước, vì chấp niệm của mình mà khiến cháu trai bị Hàn Âm Tông hãm hại, cả đời này ông không thể tha thứ cho bản thân.
Nghĩ đến đây, cả người Ngu Xán dường như già đi trông thấy. Vẻ mặt ông bi ai và bất đắc dĩ, không dám đối diện với ánh mắt của người Ngu gia, cúi đầu nói: "Ta cũng cho rằng..."
Ông định cúi đầu chịu thua. Vì để cháu trai có thể tránh được sự hãm hại của Hàn Âm Tông, vì để cháu trai có thể sống sót.
"Ta nói thêm một câu nữa!"
Lận Hàn Vũ đột nhiên quát lạnh, cực kỳ thô bạo vô lễ, cố ý ngắt lời Ngu Xán đang định nói. Dưới từng ánh mắt phẫn nộ của tộc nhân Ngu gia, hắn ngạo mạn tuyên bố: "Hôn ước bắt buộc phải giải trừ! Ngoài ra, ta còn hy vọng Ngu gia tặng cho tiểu nữ miếng Băng Phách Hàn Tinh kia."
"Tiểu nữ đến Ngu gia các ngươi khiến cho tử địch Hoàng gia không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại giúp các ngươi lo liệu một vài nội vụ, lẽ ra phải nhận được thù lao. Băng Phách Hàn Tinh có lợi cho việc tu hành của tiểu nữ, ta cho rằng vật này vô cùng thích hợp!"
Hắn lạnh lùng nhìn Ngu Xán, cậy vào địa vị Lận gia ở Ngân Nguyệt đế quốc, cậy vào cảnh giới tu vi của bản thân và thế lực Hàn Âm Tông đứng sau lưng, quả thực chính là muốn trắng trợn cướp đoạt.
"Quá đáng!"
"Lận gia các ngươi không thấy là đang ức hiếp người quá đáng sao?"
"Hôn ước giải trừ thì cũng thôi, nhưng Băng Phách Hàn Tinh, cớ gì phải giao cho các người?"
Cả đại điện xôn xao, các tộc lão Ngu gia đồng loạt đứng dậy, lớn tiếng chỉ trích nhị lão gia nhà họ Lận.
Lận Hàn Vũ vẫn ngạo nghễ đứng đó, lù lù bất động, mặc kệ đám người Ngu gia đang kích động, giọng điệu vẫn cứng rắn: "Khối Băng Phách Hàn Tinh kia cũng là ý của Hàn Âm Tông!"
"Hàn Âm Tông..."
Nghe thấy ba chữ "Hàn Âm Tông", khí thế của rất nhiều tộc nhân và khách khanh Ngu gia xẹp xuống như quả bóng xì hơi, lại lần lượt ngồi trở lại ghế.
Uy hiếp của Hàn Âm Tông rõ ràng lớn hơn Lận gia không chỉ một bậc.
Lận gia đã là một ngọn núi nguy nga, nay lại thêm Hàn Âm Tông, sức ép đè nặng khiến mọi người gần như ngạt thở.
"Khinh người quá đáng!" Ngu Lịch khẽ quát một tiếng, phẫn nộ đứng dậy.
Ba huynh muội Ngu Vĩ, Ngu Liêm, Ngu Lịch đều là tu sĩ Hoàng Đình cảnh. Trong đó đại ca Ngu Vĩ đạt trung kỳ, nhị đệ Ngu Liêm sơ kỳ, riêng tiểu muội Ngu Lịch đã sớm bước vào hậu kỳ. Nghe nói nàng rất có hy vọng tiến thêm một bước, đột phá đến Phá Huyền cảnh.
Cũng vì vậy mà uy vọng của Ngu Lịch trong tộc khá cao.
Đáng tiếc...
"Ngươi tu đến Hoàng Đình cảnh hậu kỳ, quả thật không tệ. Nhưng ngươi có biết người đạt tới cảnh giới này ở Lận gia ta có bao nhiêu không? Hơn mười người! Đó là chưa kể trừ ta và đại ca ra, Lận gia còn có ba người khác đạt đến Phá Huyền cảnh! Thêm một vị lão tổ Nhập Vi cảnh vẫn còn tại thế!"