Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nàng thầm thì trong lòng, nhìn Ngu Uyên đang ung dung trêu đùa với một Viên Liên Dao kiều diễm, chỉ cảm thấy toàn thân không tự tại, khó chịu không nói nên lời. "Chắc chắn là huyết độc của Nguyên Huyết Đan cũng đã ngấm vào da thịt ta rồi!" Nàng căm hận nghĩ.
"Cách của ngươi có hơi ác độc đấy? Thật không vậy?" Đột nhiên, Viên Liên Dao cất giọng khe khẽ, ánh mắt kỳ quái như đang nén cười, vẻ mặt bán tín bán nghi.
"Ngươi cứ theo đó mà làm, hơn nữa phải nhanh lên! Nếu không, ta e rằng sau này mình sẽ không còn nhạc phụ nữa đâu." Ngu Uyên nói.
Viên Liên Dao suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được! Tỷ tỷ tạm tin ngươi một lần! Hy vọng ngươi không lấy chuyện này ra đùa, nếu không Ám Nguyệt Thành thật sự sẽ máu chảy thành sông."
Ngu Uyên thúc giục: "Đi đi."
"Cuộc so tài Tam Cảnh quyết định lợi tức của tứ đại gia tộc trong ba năm tới sắp bắt đầu rồi. Lần này, ta bỗng dưng lại có thêm vài phần mong đợi ở Ngu gia các ngươi." Viên Liên Dao vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng nhìn về phía Ngu Uyên. "Nhất là ngươi, càng khiến ta mong đợi hơn. À phải rồi, mấy ngày tới nếu có chuyện gì, ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào."
Dứt lời, nàng đột nhiên ra tay.
Từng đóa hồng liên chợt bao bọc lấy Lận Hàn Vũ, nâng lão lơ lửng giữa không trung.
"Ngươi cũng đi theo ta."
Nàng gật đầu với Lận Trúc Quân rồi đi ra ngoài trước, Lận Hàn Vũ bị những đóa sen tươi đẹp kéo đi, lơ lửng theo sau nàng.
Lận Trúc Quân thu "Hàn Chu Võng" lại, trước khi đi còn dùng ánh mắt lạnh lẽo thấu xương nhìn Ngu Uyên một cái. "Nỗi nhục hôm nay cha con ta phải chịu, ngày sau nhất định sẽ trả đủ!"
"Ta chờ." Ngu Uyên khẽ híp mắt, nói: "Nhưng ta càng hy vọng các ngươi có thể nhớ kỹ một chút. Hôm nay nếu không có thành chủ tỷ tỷ đến, hai cha con các ngươi sẽ có kết cục gì, ngươi nên biết rõ."
"Ta nhớ kỹ." Lận Trúc Quân gật đầu rồi rời đi.
Bọn họ vừa đi khỏi, người của Ngu gia trong điện đường lại một lần nữa nhốn nháo.
"Im miệng hết cho ta!" Ngu Xán quát lớn. "Có mấy vị lão hữu đã bị Lận lão nhị giết chết, mau xử lý thi thể của họ trước."
"Vâng ạ."
Ngu Vĩ lập tức sắp xếp người thu gom thi cốt các tộc lão và khách khanh trong điện đường để lo liệu hậu sự chu đáo.
"Lận gia! Lần nào cũng hùng hổ dọa người, ta thấy hôn ước này thật sự không cần thiết phải tiếp tục nữa!" Ngu Lịch đứng ra, đau buồn nói: "Đại bá, chúng ta có người chết, Lận gia và Ngu gia đã vạch mặt nhau rồi!"
"Ta biết." Ngu Xán ngồi trên xe lăn, thân hình khẽ run lên. "Ta cũng muốn báo thù. Nhưng..."
"Yên tâm, lần này Lận Hàn Vũ không chết cũng phải lột một lớp da." Ngu Uyên hít sâu một hơi, nói với Ngu Xán: "Gia gia, hôn ước chúng ta tạm thời không hủy, chính là để làm bọn chúng ghê tởm. Tin con đi, Lận gia sẽ phải trả cái giá tương xứng cho việc đại náo điện đường."
Cả điện đường chìm trong im lặng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung sâu sắc vào người y, ai nấy đều như đang nhìn một kẻ xa lạ.
Bởi lẽ, biểu hiện của y hôm nay thật sự quá kinh thế hãi tục!
"Đừng nhìn ta như vậy, ta chính là Ngu Uyên." Y đành phải giải thích. "Ta dám làm như vậy tất nhiên là có chỗ dựa, chỉ là không tiện nói nhiều."
"Nghe nha đầu nhà Lận nói, Hàn Âm Tông còn có một vị Thượng sư đang âm thầm ém trận." Ngu Vĩ nói.
"Vị Thượng sư đó không đáng lo." Ngu Uyên không nói chi tiết. "Gia gia, đôi chân bị gãy của người, con sẽ nghĩ cách chữa trị. Con có thể đảm bảo, cảnh giới mà người bị rớt xuống hoàn toàn có thể khôi phục lại được."
Lời vừa thốt ra, Ngu Xán đột nhiên kích động, hơi thở trở nên dồn dập: "Thật à?"
"Vâng." Ngu Uyên khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Ngu Vĩ, Ngu Lịch và những người khác, suy nghĩ nghiêm túc rồi mới nói: "Về cuộc so tài của tứ đại gia tộc liên quan đến tương lai của Ngu gia, chúng ta phải ra dáng một chút!"
"Nếu có linh khí vừa tay, ở Hoàng Đình cảnh, ta không ngán bất kỳ ai!" Ngu Lịch ngạo nghễ nói.
"Linh khí à?" Ngu Uyên xoa cằm, trầm ngâm: "Sẽ có, sau này cái gì cũng sẽ có, mọi người cứ yên tâm. Ngu gia sẽ không vì một Lận gia cỏn con, càng không vì một Hoàng gia nhỏ bé mà sụp đổ ở Ám Nguyệt Thành đâu."
Chẳng đợi mọi người hỏi nguyên do, y đã tự mình bước ra ngoài.
"Gia chủ, Tiểu Uyên Nhi... Rốt cuộc là sao vậy?"
"Đại bá, đứa cháu này của chúng ta, thật sự vẫn là nó à? Sao ta lại cảm thấy xa lạ như vậy?"
"Gia chủ, về cuộc so tài Tam Cảnh sắp tới, ngài thật sự đã ghi danh cho nó à? Thông Mạch cảnh, nó có làm được không?"
"..."
Vô số nghi vấn về Ngu Uyên đồng loạt đổ dồn về phía lão gia tử sau khi y rời đi.
Trong lòng lão gia tử Ngu Xán cũng không chắc chắn, nhưng vẫn giả vờ cao thâm khuyên nhủ mọi người: "Yên tâm, cháu trai ta sau khi tỉnh lại đã khác xưa rất nhiều, mọi người cứ chờ xem. Ta tin nó sẽ mang đến cho các ngươi, cho Ngu gia những bất ngờ không tưởng!"