Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Thành chủ tỷ tỷ, tỷ nhìn lầm rồi, linh quyết ta tu hành rất bình thường." Ngu Uyên vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dùng lòng bàn tay trái che đi hạ đan điền, rồi trêu chọc: "Tỷ tỷ, tỷ cứ nhìn chằm chằm vào chỗ này của ta bằng ánh mắt như thế, khiến cho đệ đệ ta đây lòng hoảng ý loạn quá!"
"Ngươi hoảng cái rắm!" Viên Liên Dao đanh đá mắng một câu, rồi lại bật cười khanh khách. "Thôi được, nếu ngươi đã không muốn nói, ta cũng không ép."
"Loảng xoảng! Rào!"
Vô số linh thảo rực rỡ cùng một vài chai lọ được nàng đổ hết ra, bày đầy trên mặt bàn. "Nè, đây là những thứ ngươi yêu cầu. Chuyến này ta đặc biệt đến đây là để đưa đồ cho ngươi. Ông lão có địa hồn bị hỏa độc ăn mòn mà ngươi gặp mấy hôm trước, đối với ta vô cùng quan trọng!"
Nói đến đây, sắc mặt nàng cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.
"Ta mong ngươi nghiêm túc đối đãi việc này! Hỏa độc của ông ấy, nếu thật sự có thể thanh trừ triệt để thì chuyện gì cũng dễ nói. Nếu ngươi dám lừa gạt, giở trò gì với ta, đến lúc đó đừng trách tỷ tỷ ta đây xuống tay độc ác."
"Yên tâm, cứ giao cho ta! Nhưng tỷ cũng biết Tam Cảnh Tỷ Đấu sắp bắt đầu rồi, mong Thành chủ tỷ tỷ cho ta thêm chút thời gian." Ngu Uyên trầm giọng đáp.
"Tam Cảnh Tỷ Đấu à." Viên Liên Dao nhíu mày, trầm ngâm vài giây rồi chợt nói: "Nể tình ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta cho ngươi một lời khuyên. Cái trận tỷ đấu Thông Mạch Cảnh kia, ngươi vẫn nên sớm từ bỏ đi."
"Vì sao?" Ngu Uyên lấy làm lạ.
"Ta là vì muốn tốt cho ngươi, để ngươi khỏi gặp chuyện." Viên Liên Dao suy nghĩ một chút, lại bảo: "Nếu ngươi nhất định phải tham chiến, ta chỉ có thể nói, ta sẽ đảm bảo ngươi bị thương nặng nhưng không chết."
Dứt lời, cánh cửa sổ đang đóng chặt bỗng không một tiếng động mà mở ra, thân ảnh yêu kiều trong bộ váy đỏ rực của Viên Liên Dao bỗng chốc thu nhỏ lại, ngưng tụ thành một đóa hồng liên rực rỡ.
Đóa hồng liên ấy nhẹ nhàng bay xuyên qua cửa sổ, nhanh chóng trở nên hư ảo mờ nhạt, rồi lặng lẽ biến mất.
"Hử!"
Ngay trước khi hoàn toàn tan biến, từ trong đóa hồng liên kia truyền ra tiếng kêu kinh ngạc của Viên Liên Dao.
Ngu Uyên lập tức ghé sát vào bệ cửa sổ, liếc mắt đã thấy dưới ánh nắng sớm mai, nha hoàn An Tử Tình hầu hạ y đang bưng chậu đồng rửa mặt, thướt tha đi tới.
Thiếu nữ tuổi đậu khấu, một thân áo tím, dưới ánh nắng ban mai, nàng như đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo, bỗng toát lên một thần thái khác lạ.
"Thiếu gia!"
Thấy Ngu Uyên đứng bên cửa sổ, đôi mắt nha hoàn có dung mạo thanh tú kia chợt bừng sáng, nụ cười ngọt ngào khiến y thoáng ngẩn ngơ.
Chớp mắt, y nhìn lại thì thấy An Tử Tình đã bước tới gần.
Cảm giác kỳ lạ rằng nàng đang tỏa ra hào quang lúc trước đã tan biến, khiến Ngu Uyên nghĩ rằng đó hẳn chỉ là ảo giác do ánh nắng phản chiếu vào chậu đồng.
"Tiểu Tình, sao ngươi biết hôm nay ta tỉnh?" Ngu Uyên mỉm cười hỏi.
Sau khi từ Linh Bảo Trai trở về, trước lúc mượn viên Ly Châu mô phỏng kia để tu hành, y đã căn dặn An Tử Tình thời gian này không cần bận tâm chuyện sinh hoạt của mình.
Hai ngày qua, y quên ăn quên ngủ xung kích kinh mạch, quả thực cũng chưa từng cảm nhận được sự hiện diện của An Tử Tình.
Vậy mà hôm nay, y vừa khéo đột phá đến Thông Mạch thập trọng thiên, mới tỉnh lại thì trước gặp thành chủ Viên Liên Dao, sau lại thấy An Tử Tình bưng chậu đồng tới.
"Thiếu gia à, thật ra sáng nào ta cũng ghé qua." An Tử Tình tỏ vẻ ngây thơ đáng yêu, liếc mắt một cái rồi mới giải thích: "Chỉ là mấy lần trước không thấy thiếu gia mở cửa nên ta lại quay về. Hôm nay đúng là trùng hợp, ta vừa tới đã thấy thiếu gia đứng bên cửa sổ nhìn ta rồi."
"Vừa rồi ngươi có thấy đóa sen đỏ nào không, có nghe thấy tiếng động gì không?" Ngu Uyên hỏi.
"Không có, sao vậy ạ?"
"Không có gì, ngươi đợi một lát."
Khép cửa sổ, Ngu Uyên nhanh chóng quay lại bàn, giấu hết linh tài và chai lọ Viên Liên Dao mang tới xuống gầm giường, tránh để An Tử Tình nhìn thấy lại hỏi han ríu rít.
Vừa rồi chỉ liếc sơ, y đã biết số vật liệu yêu cầu lão già tu luyện "Xích Luyện Ma Quyết" kia tìm kiếm chắc đã đủ cả.
Để trừ hỏa độc chỉ cần một phần vật liệu, phần còn lại, y định dùng để luyện chế một viên đan dược, giúp lão gia tử đang liệt giường có thể đứng dậy lần nữa.
"Xong rồi."
Thu dọn linh tài xong, Ngu Uyên gọi một tiếng rồi mở cửa cho An Tử Tình vào.
An Tử Tình đặt chậu đồng và khăn mặt lên bàn, định hầu hạ Ngu Uyên rửa mặt.
"Không cần đâu, ta tự làm được."
Ngu Uyên mỉm cười, ra hiệu cho An Tử Tình tránh ra, rồi tự mình lau cổ và mặt.
"Thiếu gia, người từng nghe nói về Hoàng Tân của Hoàng gia chưa?" An Tử Tình đột nhiên hỏi.
"Ừm." Ngu Uyên đáp qua loa, đầu không ngẩng lên, tiếp tục động tác trên tay.