Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Hắn nói mình tên là Phương Diệu." Vẻ mặt Viên Thu Phảng đầy kinh ngạc: "Con hỏi cái này làm gì?"

"Phương Diệu!"

Viên Liên Dao hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp hung hăng trừng về phía Ngu Uyên: "Ngươi đã sớm biết hắn! Ngươi vừa mới lỡ lời, ngươi biết hắn tên Phương Diệu, các ngươi từng gặp nhau? Rốt cuộc ngươi là ai? Còn nữa, có phải ngươi và Phương Diệu vốn đã quen biết, giả vờ không quen để cố ý bày bố ở Ám Nguyệt thành?"

"Cái gì? Hắn biết Phương Diệu đại nhân?" Viên Thu Phảng cũng chấn động.

"Hắn vừa mới nói tên Phương Diệu!" Viên Liên Dao quát lên.

Hai cha con đều nhìn chằm chằm vào hắn, rõ ràng là đang đợi một lời giải thích.

"Thành chủ tỷ tỷ, phiền ngươi tránh đi một lát." Ngu Uyên trầm giọng nói.

"Ngươi dám ra lệnh cho ta?" Viên Liên Dao hừ lạnh.

"Con tránh đi trước đi." Viên Thu Phảng phất tay: "Ta nói riêng với hắn vài câu."

Viên Liên Dao trừng Ngu Uyên một cái rồi nói: "Ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau!"

Nàng tức giận bỏ đi.

"Tiền... tiền bối? Ngươi biết Phương Diệu đại nhân sao?" Viên Thu Phảng do dự hồi lâu, có phần ngượng ngùng nói: "Bản thể chân thân của tiền bối và Phương Diệu đại nhân là chỗ quen biết cũ ư?"

"Chuyện của ta, hy vọng ngươi giữ bí mật với Phương Diệu." Sắc mặt Ngu Uyên thâm trầm: "Ngươi và ta sau này sẽ còn gặp lại. Nhưng đến lúc đó, người ngươi thấy có thể sẽ là một 'ta' khác. Đối với ngươi, Viên Thu Phảng, cũng như đối với nữ nhi của ngươi, ta đã rất tận tâm và nể mặt rồi."

"Ta hiểu rồi." Viên Thu Phảng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm nghị: "Một luồng phân hồn của tiền bối đã có thể hô mưa gọi gió ở Ám Nguyệt thành, đủ để chứng minh chân thân của tiền bối lợi hại đến mức nào."

Ông suy đoán Ngu Uyên ở nơi Thiên Ngoại xa xôi e rằng có tu vi khủng khiếp bậc Dương Thần, thậm chí là Tự Tại cảnh!

Cái 'ta' khác mà Ngu Uyên nói tới có lẽ chính là con người thật của hắn.

Với nhân vật thần bí như vậy, Viên Thu Phảng sao dám thất lễ?

Bởi đã có định kiến từ trước nên trong lòng ông, Ngu Uyên từ đầu đến cuối đều là đại nhân vật đến từ Thiên Ngoại, chỉ vì mục đích nào đó mà tạm thời ký thác trong thân thể thiếu gia Ngu gia mà thôi.

"Cứ vậy đi, ngươi hãy nghĩ cách giải thích cho ổn thỏa với nữ nhi của ngươi. Ngươi và ta tương lai sẽ tái ngộ, đến lúc đó ngươi sẽ biết rốt cuộc ta là ai." Thần thái Ngu Uyên ngạo mạn, giọng điệu đầy ngông cuồng.

Viên Thu Phảng lại cảm thấy đây là điều đương nhiên, liên tục gật đầu, khom người: "Đại ân của tiền bối, lão hủ nhất định sẽ khắc ghi trong lòng!"

Ngu Uyên tỏ vẻ hài lòng, xoay người bước ra ngoài.

Đi một đoạn rất xa, sau khi nhìn thấy Viên Liên Dao, hắn mới cười híp mắt nói: "Thành chủ tỷ tỷ, phụ thân ngươi có lời muốn dặn dò. Ta về Ám Nguyệt thành trước đây. Sau này có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau."

"Đế quốc sắp có một buổi thịnh hội, không bao lâu nữa sẽ bắt đầu." Viên Liên Dao nhìn hắn thật sâu: "Vài tòa thành trì của đế quốc có suất tham dự giới hạn. Ta sẽ đề cử ngươi tham gia buổi thịnh hội này, xem như để cảm tạ. Pháp quyết ta tu hành - Cửu Đóa Liên Hoa - đều có được từ đó."

Ngu Uyên ngạc nhiên: "Vậy à? Để ta suy nghĩ đã rồi nói."

Không đợi Viên Liên Dao lên tiếng, hắn đã lướt qua nàng, tiếp tục đi ra ngoài cốc.

Không lâu sau.

Hắn hội hợp với hai người nhà họ Triệu và Ngu Xán, thay Triệu Đông Thăng đẩy xe lăn cho Ngu Xán: "Gia gia, chúng ta về Ám Nguyệt thành thôi."

Hắn gật đầu với Triệu Đông Thăng và Triệu Chính Hào rồi đẩy xe lăn rời đi.

Hai cha con Triệu Chính Hào đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn rất lâu.

"Ngu gia, một ngôi sao mới đang từ từ trỗi dậy. Ánh sáng của nó e là có thể chiếu rọi toàn bộ Ám Nguyệt thành, thậm chí cả Ngân Nguyệt đế quốc!"

"Biết đâu chừng còn có thể chiếu rọi toàn bộ Càn Huyền đại lục."

Phòng tu luyện ngập tràn châu báu ngọc ngà.

Những khối bạch ngọc thạch tỏa linh khí bao quanh Triệu Nhã Phù, từng luồng khí lưu trắng sữa nương theo nhịp thở tràn vào miệng mũi, thấm sâu vào tâm phế nàng.

Gương mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhã Phù đỏ bừng như say rượu.

Bên cạnh, ba người Triệu Chính Hào, Triệu Đông Thăng và Triệu Khê đều thấp thỏm không yên. Ánh mắt họ khi thì nhìn Triệu Nhã Phù, lúc lại hướng về phía Ngu Uyên.

Ngu Uyên vẫn bình thản như không, thi thoảng mới mở miệng chỉ điểm đôi câu.

"Nuốt Hỏa Tức Đan, vận chuyển dược lực đến Huyền Môn ở trung đan điền."

"Dùng hồn niệm kết nối, dẫn dắt tinh hồn ấu long."

"Ngay bây giờ, dẫn động toàn bộ lực lượng hòa cùng linh lực, xông vào đoàn huyết quang kia!"

"..."

Theo lời y, toàn thân Triệu Nhã Phù đỏ rực như tôm luộc. Trên cánh tay, cần cổ và cả vòng eo trần của nàng, thi thoảng lại hiện lên một vệt máu lam sắc.

Cảm nhận được đại họa sắp giáng xuống, vệt huyết quang lam sắc kia theo bản năng điên cuồng chạy loạn dưới làn da trắng nõn của Triệu Nhã Phù. Cơ thể nàng vốn là nơi ẩn náu, là mảnh tịnh thổ cuối cùng để nó mặc sức làm bậy. Nhưng giờ đây, mảnh đất quý báu từng bị nó ngày đêm rút rỉa khí huyết đã hóa thành hồ dung nham nóng rực, trở thành chiếc lồng giam cầm chặt lấy nó.