Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hỏi thăm Viên Liên Dao, từ miệng người phụ nữ thủ đoạn độc ác đó, hắn liên tục nghe thấy một cái tên: Ngu Uyên.

Lòng hiếu kỳ bị khơi dậy, hắn mới tranh thủ thời gian đến bái kiến.

"Xin lỗi, tiểu tử Ngu Uyên tạm thời không có nhà." Ngu Xán biết nội tình, đáp. "Gần đây nó đều ở Triệu gia, có lẽ phải một hai ngày nữa mới về."

"Triệu gia?" Tô Dận càng thêm kinh ngạc. "Hắn ở Triệu gia lâu như vậy làm gì?"

Ngu Xán cười gượng, không giải thích.

"Lão gia tử, bên ngoài đồn rằng Ngu gia các ngài có một vị Luyện Dược Sư ẩn mình, không biết có thật không?" Ánh mắt Tô Dận dừng lại trên chân ông, vẻ mặt có phần kích động. "Ngài cũng biết bất kỳ vị Luyện Dược Sư nào cũng là người mà Tô gia chúng ta tha thiết cầu hiền. Bồi dưỡng Luyện Dược Sư cần hao phí vô số linh tài, ta cho rằng Ngu gia các ngài tạm thời chưa đủ tiềm lực làm được điều này."

Đến đây, hắn cũng lộ rõ mục đích thứ hai của mình.

Người Ngu gia nghe xong liền hiểu ý đồ của hắn. Một là muốn gặp Ngu Uyên để xem có đủ tư cách phụ tá, hay nói khó nghe hơn là làm tôi tớ, sai vặt cho đám con cháu Tô gia trong đại hội hay không; tới lúc mấu chốt còn có thể dùng làm bia đỡ đạn để hy sinh.

Hai là nếu Ngu gia thực sự có Luyện Dược Sư, hắn hy vọng họ sẽ chủ động giao người để hắn mang về Tô gia.

Những năm gần đây, Tô gia không tiếc giá nào đi khắp nơi chiêu mộ nhân tài luyện chế đan dược, bởi đó là nền tảng cho sự cường thịnh của gia tộc họ. Bất kỳ Luyện Dược Sư nào xuất hiện ở Ngân Nguyệt Đế Quốc, chỉ cần Tô gia biết được nhất định sẽ tìm cách thu phục. Ngay cả những thiếu niên có tư chất nhưng chưa thành tài, Tô gia cũng thu thập về, bất kể đối phương có lai lịch gì, mời không được thì cướp, gây ra không ít vụ đổ máu.

Nhưng vì Tô gia thế lớn, việc làm cũng là mưu lợi cho đế quốc nên nhiều người đành nhắm mắt làm ngơ.

Thiên hạ đều biết rõ sự tham lam và khao khát của Tô gia đối với luyện dược sư.

"Chuyện này..."

Ngu Xán lộ vẻ khó xử, thầm than trong lòng, do dự mãi không quyết.

"Ngu gia, phải biết ơn chứ." Tô Lam nhướng mày, vẻ mặt thoáng chút không vui. "Tô gia hưng thịnh thì Ngu gia các ngươi mới có bát cơm ăn, phiền các ngươi ghi nhớ kỹ điều này!"

...

Linh Bảo Trai.

"Ngu thiếu gia, mời vào trong."

Chưởng quỹ Tần An vừa thấy y tới liền vội vàng tiến lên nghênh đón, vẻ mặt khúm núm: "Lão gia nhà ta đã dặn dò, trong trai này, chỉ cần là vật ngài vừa mắt thì cứ việc ghi nợ trực tiếp."

Mấy hôm trước, gia chủ Triệu gia Triệu Chính Hào đã đích thân tới đây, từng dặn dò kỹ lưỡng: bất luận lúc nào Ngu Uyên tới cũng phải do chính hắn tiếp đãi. Hơn nữa, vật mà Ngu Uyên chọn trúng đều có thể lập tức mang đi, không cần trả thêm linh thạch.

Tần An trấn giữ Linh Bảo Trai nhiều năm, vẫn luôn làm việc cùng Triệu Đông Thăng, số lần được gặp gia chủ Triệu Chính Hào thực ra chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nay Triệu Chính Hào đã đích thân lên tiếng, hắn nào dám thất lễ?

"Tần chưởng quỹ khách sáo rồi."

Ngu Uyên cười phóng khoáng, theo sự dẫn dắt của hắn đi vào bên trong.

Trước đó y vừa được ba cha con Triệu Chính Hào, Triệu Đông Thăng và Triệu Khê đích thân tiễn khỏi trạch viện Triệu gia. Nhớ tới lời Triệu Chính Hào, y mới đến Linh Bảo Trai xem có món đồ nào hợp ý hay không.

Triệu Nhã Phù đã luyện hóa tinh hồn ấu long, cũng sẽ tham gia đại hội của đế quốc, Triệu gia hy vọng y sẽ chiếu cố nàng nên mới bằng lòng âm thầm bồi thường. Y cũng cảm thấy việc nhận đồ từ Triệu gia là chuyện đương nhiên. Dù sao việc luyện hóa tinh hồn ấu long kia quả thật đã khiến y lao tâm khổ tứ không ít.

"Các loại linh tài, khoáng thạch kim loại, khí vật, Linh Bảo Trai không thiếu thứ gì." Tần An dẫn y vào trong rồi nói: "Thứ khác không dám nói, nhưng ít nhất ở Ám Nguyệt thành chúng ta, phẩm chất và đẳng cấp các món đồ của Linh Bảo Trai đều là thượng hạng. Đương nhiên, đồ tốt chắc chắn giá sẽ không rẻ."

Hắn khom lưng cúi đầu, hầu hạ Ngu Uyên như ông hoàng, chẳng buồn để ý đến những người khác trong trai.

Sau khi Ngu Uyên bước vào, y đảo mắt nhìn quanh, thấy bên trong còn có hai người khác.

Một già một trẻ.

Một thiếu nữ áo xanh có khí chất điềm tĩnh đi cùng một bà lão, cũng đang thong thả dạo xem bên trong.

Khoảnh khắc y bước vào, thiếu nữ áo xanh vẫn không hề để tâm, thân hình yểu điệu xoay lưng về phía y, tiếp tục chăm chú nhìn món đồ trước mặt.

Còn bà lão kia thì quay đầu lại, liếc nhìn y một cái.

Ánh mắt đó khiến tâm thần Ngu Uyên khẽ gợn sóng, bất giác nảy sinh ảo giác rằng bản thân không có chỗ nào che giấu, cảnh giới và tu vi đều đã bị đối phương nhìn thấu.

Dựa vào kinh nghiệm của y để phán đoán, đó... không phải là ảo giác.