Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
...
Không biết đã qua bao lâu, ánh mắt của Vương Lão Tứ vô thần nhìn về phía xà nhà, nom gã giống như một miếng thịt chết nằm trên bàn, ánh mắt không hề có chút sắc thái nào.
"Cũng không phải là lần đầu tiên, sao lại làm giống như hoàng hoa đại khuê nữ thế? Người không biết còn tưởng vừa nãy lão tử lại đánh ngươi đó!" Hán tử ở một bên cúi đầu nhấc quần lên: "Mau đứng dậy, còn nằm làm cái gì? Lão tử đói bụng rồi, mau đi nấu cơm cho lão tử, nằm như thế là muốn lão tử đói chết sao!"
Nói xong, hán tử nọ dùng chân đá đá Vương Lão Tứ như đá một con cá chết.
Nấu ăn à?
Vương Lão Tứ trong trạng thái “sống không còn gì luyến tiếc”, quay đầu nhìn về phía hán tử giống bản thân y như đúc trước mắt.
Là mơ!
Đây hẳn là một giấc mơ!
Tất cả mọi thứ vừa rồi đều là một giấc mơ!
"Ngay cả lời của lão tử cũng không nghe, là thấy vừa rồi lão tử dạy bảo ngươi còn chưa đủ sao!"Thấy hán tử giống mình y như đúc lại giơ cánh tay lên, đáy lòng Vương Lão Tứ đã theo bản năng dâng lên một chút sợ hãi, sau đó cả người bỗng nhiên run rẩy, trong đầu hiện lên từng tràng cảnh mình bị đánh, còn có cảm giác đau đớn vừa trải qua.
"Ta làm, ta làm liền đây!" Giờ phút này, cả người Vương Lão Tứ đều đau nhức, gã chỉ biết chịu đựng nỗi đau đớn truyền đến từ đùi, sau đó run rẩy đi vào phòng bếp.
"Đúng là tiện nhân thiếu đánh!" Tên hán tử kia lại hùng hổ nói một tiếng.
Cả người Vương Lão Tứ run lên.
Tên hán tử này là gã sao?
Không đúng!
Tên hán tử này chắc chắn không phải là gã. Gã sẽ không hung dữ với Lưu Thủy Tú như vậy, càng không thô bạo như thế. Người này nhất định là đang giả mạo gã, mà gã mới là Vương Lão Tứ thật sự.
"Còn không nhanh lên!" Hán tử kia gầm gừ một tiếng.
Vương Lão Tứ sợ tới mức vội vàng bước đến phòng bếp, hâm nóng bánh bao lên rồi bưng dưa chua ra.
"Đúng là chậm chạp!" Tên hán tử kia tức giận trừng mắt nhìn Vương Lão Tứ một cái, sau đó đã cầm đũa lên gắp dưa chua bỏ vào miệng, đồng thời cũng cắn một miếng bánh bao lớn.
Vương Lão Tứ vừa ngồi xuống, hán tử kia đã lập tức nổi giận còn vỗ mạnh lên bàn: "Ngươi làm cái gì vậy? Lão tử đang ăn cơm, ngươi lại dám ngồi xuống?"
Vương Lão Tứ lại theo bản năng lập tức đứng dậy, nỗi sợ hãi trong lòng một lần nữa dâng lên. Gã không thể hiểu được tại sao trong lòng lại sợ hãi người trước mặt như vậy.
"Buổi chiều không cần nấu cơm cho ta, ta muốn lên trấn làm chút việc. Lão tử nói cho ngươi biết, tuyệt đối đừng nói cho thôn trưởng biết chuyện ta lại lên trấn, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!"
Nghe hán tử kia hung tợn nói, bỗng nhiên Vương Lão Tứ cảm thấy chuyện này có chút quen thuộc. Đây không phải là lời gã từng cảnh cáo Lưu Thủy Tú vào hai tháng trước sao?
Còn nhớ lúc ấy bởi vì gã uống rượu say nên đã đánh tức phụ nhà mình một trận, sau đó bị thôn trưởng biết được, hắn lập tức dẫn lão thôn trưởng Vương Trường Quý cùng với một đám hương thân đến nhà gã. Để xoa dịu cơn giận của nhóm người kia, gã chỉ có thể thuận miệng đồng ý với bọn họ, còn hứa sau này không đánh bạc, không uống rượu, cũng không đánh tức phụ nữa.
Nhưng gã vốn không để chuyện này ở trong lòng, bởi vậy không được hai ngày, gã lại đi sòng bạc, còn cảnh cáo tức phụ không được nói chuyện này cho thôn trưởng nghe.
"Ngươi không được đến sòng bạc!" Vương Lão Tứ vừa nghĩ đến hai tháng sau gã sẽ thua sạch, thậm chí còn đem tức phụ ra trả nợ, đã vội vàng ngăn cản lại.
"Ngươi đang dạy ta làm việc sao?" Hán tử kia hung tợn trừng mắt nhìn Vương Lão Tứ một cái. Vương Lão Tứ sợ tới mức run rẩy. Đó là nỗi sợ hãi sâu thẳm bên trong.
"Tốt nhất là ngươi giữ mồm giữ miệng đừng có nói chuyện ta đi lên trấn cho thôn trưởng và lão thôn trưởng nghe, nếu không ngươi sẽ đẹp mặt!"
Nhìn ánh mắt hung ác của hán tử giống y hệt mình, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười dâm tà, Vương Lão Tứ không khỏi kẹp chặt đùi lại, trong lòng không chỉ cảm thấy sợ hãi còn có cả ghê tởm.
"Còn chưa nói, lúc nãy cũng đủ vị đấy! Tối nay lại chờ lão tử trở về!" Thấy bộ dạng thỏ trắng bị kinh sợ của Vương Lão Tứ, hán tử kia cười ha ha rồi rời đi.
Vương Lão Tứ không muốn phải một lần nữa trải qua những chuyện không phải con người như vậy, đã vội vàng nằm ở trên giường.
"Nhất định là ta đang nằm mơ, nhất định là ta đang nằm mơ!" Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, Vương Lão Tứ mới bất tri bất giác ngủ đi, chờ đến lúc tỉnh lại lần nữa, bên ngoài đã sắp hoàng hôn rồi, Vương Lão Tứ vội vàng lấy gương đồng ra soi, sau đó lại một lần nữa không dám tin nhìn nữ nhân vừa hiện lên trong ấy.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vương Lão Tứ cũng muốn khóc rồi.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Vì sao gã vẫn còn duy trì bộ dạng của tức phụ gã chứ?
"Nương, người làm sao vậy? Phụ thân, có phải là phụ thân lại đánh nương không, con sẽ nói cho thôn trưởng nghe!" Nhị Cẩu vừa từ tư thục trở về, nhìn thấy nương đang khóc lóc, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy tức giận.