Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Tiêu huynh, ngươi và ta vừa gặp đã thân, Lữ mỗ sao có thể bỏ mặc ngươi được?"

"Chỉ là mấy tên tiểu tặc, ngươi và ta chung tay, thì có gì phải sợ?"

Lữ Dương nói năng hào khí ngất trời.

Tiêu Thạch Diệp nghe mà trợn mắt há mồm.

Chẳng lẽ mình tính sai rồi, thật sự ở Thánh tông gặp được một người tốt...

"Không thể nào!"

Tiêu Thạch Diệp trong nháy mắt hoàn hồn, nhận ra Lữ Dương trông có vẻ như đang kề vai chiến đấu với mình, nhưng thực chất lại là động tác che chắn hắn ở phía trước, tức thì sắc mặt sa sầm.

Người tốt gì chứ, đây là kẻ xấu mà!

"Lữ huynh, vừa rồi đều là hiểu lầm."

Tiêu Thạch Diệp mặt mày cay đắng, biết Lữ Dương đã nhìn thấu mưu kế của mình, không nhịn được mà khẽ nói: "Sự việc đến nước này, ngươi và ta không bằng thật sự liên thủ?"

"Liên thủ? Được thôi."

Lữ Dương cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp ném Tiêu Thạch Diệp về phía những người khác ngoài Lưu Tín ra, Tiêu Thạch Diệp tức thì chửi ầm lên: "Tên họ Lữ nhà ngươi vô liêm sỉ..."

Lưu Tín ở xa thấy vậy tức thì cười lớn. Tuy hắn không biết giữa Lữ Dương và Tiêu Thạch Diệp đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra rõ ràng là đã có tranh chấp. Nhưng điều này lại hợp ý hắn, dù sao thì hắn đâu có nghĩa vụ phải nương tay với kẻ địch, kẻ địch tự mình có vấn đề, hắn vừa hay có thể bỏ đá xuống giếng!

Nghĩ đến đây, Lưu Tín lập tức thay đổi kế hoạch, lớn tiếng nói với những người khác:

"Các ngươi cầm chân Tiêu Thạch Diệp, Lữ Dương để ta đối phó."

Lưu Tín ra lệnh xong liền điều khiển một luồng độn quang xông về phía Lữ Dương. Tuy nhiên ngay lúc này, hắn lại thấy Lữ Dương đột nhiên nở một nụ cười.

Không ổn!

Giây tiếp theo, bóng dáng của Lữ Dương biến mất.

Gần như cùng lúc, trên người Tiêu Thạch Diệp đã bị những người khác bao vây đột nhiên bung ra một luồng kiếm quang, bóng dáng của Lữ Dương từ trong luồng kiếm quang đó chậm rãi bước ra!

Thần Tiêu Ngự Kiếm Chân Quyết!

Kiếm quang ở đâu, ý niệm di chuyển đến đó!

Lưu Tín trong nháy mắt nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của Lữ Dương và Tiêu Thạch Diệp, cái gọi là lời liên thủ lại không phải là chế giễu, mà là sự ăn ý tâm đầu ý hợp!

Hai người đã chính xác lĩnh hội được ý của nhau, còn rất ăn ý mà diễn kịch tại chỗ, kết quả đã thành công lừa gạt mình, tạo ra một thời cơ chiến đấu hoàn hảo: Ném tên Lữ Dương đang chờ thời cơ vào giữa một đám tu sĩ mà hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý trước, cảnh giới cao nhất cũng chỉ có Luyện Khí trung kỳ!

Lưu Tín trong nháy mắt thần sắc kịch biến, lớn tiếng nói: "Mau tản ra..."

"Muộn rồi!"

Lữ Dương cười gằn một tiếng, kiếm hoàn như khổng tước xòe đuôi mà bung nở. Tuy nhiên so với lúc trước, lần này kiếm quang bộc phát ra lại nhuốm một huyết sắc nồng đậm.

Trong chớp mắt, chỉ thấy Lữ Dương thổ khí khai thanh, thân hóa huyết ảnh, hợp làm một với kiếm hoàn, sau đó liền bùng lên một màn sáng màu đỏ thẫm như lửa như máu. Thần quang lấy Lữ Dương làm trung tâm, quét ra bốn phương tám hướng, như thể lửa cháy đồng hoang, máu nhuộm non sông, chớp mắt đã nhấn chìm tất cả mọi người!

Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang!

Rõ ràng là trời xanh nắng trắng, nhưng những tu sĩ bị huyết quang quét trúng chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh như rơi vào hầm băng càn quét toàn thân, sau đó liền mất đi ý thức.

Đợi đến khi thần quang tan hết, xung quanh ngoài Tiêu Thạch Diệp còn đang kinh hồn bạt vía ra thì chỉ còn lại những tấm da người trống rỗng bay lả tả trên trời.

Còn về máu thịt của họ thì đã bị Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang ăn sạch sẽ, cũng khiến cho ánh sáng đỏ trên kiếm hoàn của Lữ Dương trông càng thêm tà dị.

Giây tiếp theo, kiếm hoàn khẽ rung lên, một huyết ảnh hóa sinh ra, hiện ra dáng vẻ của Lữ Dương.

Hắn tập trung nhìn lại, thấy Lưu Tín ngơ ngác đứng ở đằng xa, như đang trong mộng, tức thì cười lớn một tiếng: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là Lưu sư huynh à."

Lời còn chưa dứt, hắn liền điều khiển kiếm quang bay tới chém!

Mối thù ở kiếp trước nữa bị xem là nhân tài rồi bị luyện hóa trong phút chốc, hắn vẫn chưa quên đâu. Báo thù rửa hận cho bản thân mình ở kiếp trước nữa!

Mối thù ngày hôm qua, như có gai sau lưng!

Hôm nay, ngươi đừng trách ta!

Lữ Dương tung kiếm bay chém, mà Lưu Tín vừa mới tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang tức thì sắc mặt âm trầm, lập tức đã định rút lui.

"Muốn chạy?" Lữ Dương không chút do dự, ngự kiếm truy sát.