Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tốc độ này có hơi nhanh, Cố An không thể tránh né.
Huyết khí hung tàn trong tay hội tụ, sau đó khẽ quát một tiếng, tung ra một quyền.
Ầm!
Tiếng sấm nổ vang khiến cát bụi nổi lên.
Gã đàn ông cường tráng cầm đầu hít một hơi thật sâu, cảm thấy bây giờ hẳn là ổn thỏa rồi.
Đây chính là đại sát chiêu của hắn.
Thế nhưng, cát bụi bị xé toạc một đường, một bóng người nhanh chóng lao tới.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy trước mắt hoa lên.
Sau đó "bốp" một tiếng.
Thứ gì đó đã đá trúng bụng hắn.
Phụt!
Khí huyết trong cơ thể cuộn trào, một ngụm máu tươi phun ra.
Không đợi hắn kịp phản ứng, ngực lại trúng thêm một quyền.
Tiếng rắc vang lên.
Cơn đau dữ dội ập tới, nhưng hắn không bay lên, mà bị kéo ngược trở lại.
Nếu cứ tiếp tục chịu đựng như vậy, tính mạng sẽ nguy kịch.
Kinh hãi khiến hắn lập tức mở miệng: "Sư đệ, thủ hạ lưu tình."
Chát! Một cái tát vung qua.
Gã đàn ông cường tráng bị tát bay thẳng xuống đất.
Hai người còn lại vừa hay ở ngay bên cạnh hắn.
Lúc này Cố An lành lặn không chút tổn hại đứng trước mặt đối phương, bình thản nói: "Gọi sư huynh."
Cảm nhận cơn đau trên người, gã đàn ông cường tráng vội vàng cúi đầu sợ hãi nói: "Sư, sư huynh, thủ hạ lưu tình."
Nói xong lại phun ra một ngụm máu tươi.
Cố An nhìn người trước mắt, nói: "Các ngươi làm mất đồ sao?"
"Không, không có chuyện đó." Gã đàn ông cường tráng lập tức lắc đầu.
Cố An gật đầu, sau đó nói: "Nhưng ta làm mất mười lăm khối linh thạch, không biết ba vị sư đệ có nhặt được không?"
Vừa dứt lời, ba người có chút do dự.
Cố An một cước giẫm lên bắp chân của gã đàn ông cường tráng.
Rắc!
Tiếng xương cốt gãy lìa truyền đến.
Lại là một tiếng hét thảm.
"Có, có nhặt được." Gã cao lớn bên cạnh sợ hãi, vội vàng lấy ra năm khối linh thạch.
Cố An làm mất mười lăm khối linh thạch, thuận lợi tìm lại được.
Khiến ba người đang ngã trên đất vô cùng cảm động.
Gã đàn ông cường tráng cầm đầu mở miệng nói: "Sư, sư huynh, linh thạch tìm được rồi, chúng ta có thể đi được chưa?"
"Đi đi." Cố An gật đầu.
Không định làm gì thêm.
Nếu hôm nay nhẫn nhịn cầu toàn, có lẽ chỉ tổn thất một phần nhỏ linh thạch.
Nhưng sau này những kẻ này sẽ chỉ càng quá đáng hơn.
Nhưng chỉ cần thắng, ít nhất cùng một đám người sẽ không tìm đến mình nữa.
Nhưng nếu sau lưng ba người họ có người, hẳn là sẽ còn đến.
Chỉ không biết kẻ đứng sau là vì cái gì.
Vì Sở Mộng hay là vì Nhậm San.
Nếu chỉ là tranh đấu ngoại môn, mình có lẽ còn có thể chống đỡ được.
Nếu có người khác nhúng tay vào, quả thật rất phiền phức.
Cách tốt nhất, chính là bí mật kia.
Đem bí mật làm cho người người đều biết, vậy thì mình sẽ an toàn.
Quyển bí tịch kia là thật xác suất không cao.
Đương nhiên cũng có thể là thật.
Chỉ cần tiện nhân kia...
Nghĩ đến đây, Cố An chép miệng một cái.
Bị Sở Mộng kia làm cho lệch lạc rồi, đối phương gọi tiện nhân, mình không thể gọi.
Tóm lại, chỉ cần nữ nhân kia có được bí mật, chuyện này hẳn cũng sẽ kết thúc.
Trừ khi phu quân của Nhậm San trở về.
Mình sẽ phải đối mặt với lửa giận của đối phương.
"Lần sau động thủ có nên che mặt không?"
Cố An thầm nghĩ.
Chuyện này sau này hãy nói.
Đương nhiên, không che mặt cũng được.
Chỉ cần những người nhìn thấy hắn đều chết cả, thật ra cũng rất an toàn.
Mặt khác còn không thể bị điều tra ra.
Muốn như vậy, phải tìm cách biết được thủ đoạn của Chấp Pháp Đường.
Có thể tránh né hoàn toàn, thì không cần lo lắng nữa.
Đi trên đường, Cố An không lo lắng quá nhiều.
Trên con đường tu tiên, mưa gió đồng hành là chuyện tất yếu.
Điều cần làm là giữ vững tâm thái mưa gió không thể cản bước, như vậy mới có thể từng bước đi xa.
Nhất là mình có ưu thế mà người khác không có, chỉ cần có thể tiếp tục đốn củi.
Rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết.
Nhưng cũng không thể phô trương.
Nhưng cùng thân phận, cùng thực lực, quyết không thể cúi đầu.
Nếu không sẽ bị chèn ép bất cứ lúc nào.
Đi một bước cũng khó.
Lúc đi ngang qua nơi ở của Nhậm San, thấy trong sân có thêm một nữ tử lạ mặt.
Đang nói gì đó với Nhậm San.
Hai người vừa nói vừa cười, dường như rất thân thiết.
Tu vi...
Nhìn không thấu.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Cố An liền thu hồi ánh mắt, đi về phía khu đốn củi.
Sau lưng Nhậm San còn có người, sự tình quả thật phức tạp.
Chỉ không biết người này, có động thủ với mình không.
May mà mọi chuyện đều thuận lợi.
Đối phương tuy có nhìn qua, nhưng không mở miệng cản bước chân của mình.
Mà Nhậm San ngồi trong sân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cố An này trông có vẻ bình thản thân thiện, nhưng thực tế lại cực kỳ âm hiểm độc ác.
Rất nhiều người sẽ nể nang trẻ nhỏ, còn hắn...
Không chút nể nang nào.
Bách vô cấm kỵ.
"Thực lực không mạnh lắm, Nhậm sư muội thật sự không cần ta động thủ sao?" Nữ tử áo xanh ngồi đối diện nàng mở miệng hỏi.
Nàng có dung nhan kinh diễm, đứng dậy thân hình nhẹ nhàng, tựa như tơ liễu trong gió.
Trong tay cầm một thanh trường kiếm, linh khí lúc ẩn lúc hiện.
"Đa tạ Thanh sư tỷ, tạm thời vẫn không cần." Nhậm San lắc đầu.
"Trong nhà ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải ta vừa mới trở về, chắc chắn sẽ không để ngươi gặp phải chuyện này.
Bây giờ ta đã về rồi, ngươi vẫn nên theo ta đến chỗ ta đi, để ta tiện chăm sóc một hai." Thanh Thần Hi mở miệng nói.
"Bây giờ không thể rời khỏi đây, hơn nữa trên người ta có rất nhiều vấn đề, sợ sẽ làm phiền đến sư tỷ.
Đợi thêm một thời gian nữa đi." Nhậm San sờ sờ cánh tay bị gãy, buồn bã mở miệng.
Nghe vậy, Thanh Thần Hi cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: "Tạm thời sẽ không có ai đến tìm ngươi gây phiền phức, ta đã dặn dò rồi.
Những người ở ngoại môn kia, ít nhiều cũng nể mặt ta.