Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lượn thêm vài vòng hai người cũng chỉ thu được những tin tức tương tự, không thám thính được thêm gì khác, không ai từng nhìn thấy kẻ bắt cóc, cho dù là đối tượng tình nghi cũng không có, một tháng trước cũng không có người lạ vào thành hoặc rời thành.
Tiếp tục hỏi cũng chưa chắc đã hỏi ra điều gì, Tả Cảnh thấy Tiêu Dao đang nhíu mày suy nghĩ liền mở miệng hỏi: “Tiêu đạo hữu, nhìn cô có vẻ đăm chiêu, đang nghĩ gì vậy?”
Tiêu Dao lắc đầu.
“Tạm thời chưa rõ lắm, nhưng có thể thấy rằng chuyện này không phải phàm nhân gây lên, khiến rất nhiều phàm nhân biến mất không tiếng động điều này chỉ có người tu đạo mới làm được, nhân tu bên này có tứ phái tam gia trông giữ, cũng không có quá nhiều khả năng, cho nên chỉ có thể là yêu tu. Tin tức này môn phái cùng các gia tộc đã biết từ trước, nhưng mục đích của bọn chúng là gì thì vẫn chưa rõ, nơi này quá mức hẻo lánh, tu sĩ lại ít, muốn hỏi ra điều gì hữu ích là rất khó, trước mắt chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.”
“Ý Tiêu đạo hữu là chờ chúng nó ra tay lần nữa rồi bắt tại trận tra hỏi một phen?”
Tả cảnh nghi vấn, thoáng có chút không đồng ý.
“Chúng ta cũng không biết bọn chúng có tiếp tục ra tay hay không, ngộ nhỡ kế hoạch của bọn chúng đã hoàn thành, đang chuẩn bị bước tiếp theo nên không tới bắt phàm nhân nữa thì làm sao bây giờ? Hay là chúng ta thử tiến vào Đại hoang xem sao?”
“Nếu như tiến vào Đại hoang, chỉ với hai tu sĩ Kim Đan kỳ như ta và đạo hữu thì không khác gì tự tìm đường chết, ít nhất cũng phải năm người cùng nhau đồng hành mới đủ an toàn.”
Không ngờ Tả Cảnh suy nghĩ một chút rồi giành trước mở miệng nói: “Hay là như vậy, hai người chúng ta tạm thời ở lại nơi này quan sát vài ngày, mấy ngày sau sẽ cùng trao đổi tình báo với vài người khác, xem các vị đạo hữu khác có tiến triển gì không. Nếu thật sự không được thì chúng ta sẽ lẻn vào Đại hoang, được không?”
Không thể giành nói trước chính là mất đi tiên cơ, tuy rằng Tiêu Dao thầm bực nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ: Ý kiến này của hắn cũng rất chuẩn, quả thực không tệ, tóm lại nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành, tạm thời mình cứ để hắn đi theo là được, hơn nữa nàng tin tưởng yêu tu này tuyệt đối sẽ không đơn giản mà dừng tay, hơn nữa phân nửa là sẽ đợi đêm xuống hành động.
“Được rồi, cứ làm như đạo hữu nói đi, trước chúng ta cứ thủ ở đây vài ngày xem tình huống thế nào.”
Đêm đầu tiên, huyện Nham vẫn chưa xuất hiện điều gì dị thường, rồi sau đó là đêm thứ hai, thứ ba... Đồng thời, thị trấn bình yên nhiều ngày như vậy quả thực khiến người ta không ngờ tới.
Ngay khi Tả Cảnh không còn kiên nhẫn, định giục Tiêu Dao từ bỏ thì đêm đó trong trấn xuất hiện dị động.
Một mùi thơm lạ lùng cùng với mây mù trắng xóa không biết từ nơi nào bay tới, cả huyện đều được bao phủ bởi lớp sương mù cùng mùi hương.
Tả Cảnh thoáng cau mũi nói: “ Mùi này giống như do động vật tản ra, có tác dụng mê hồn phàm nhân, nhưng không có tác đụng đối với tu sĩ, chỉ sợ bị đạo hữu đoán trúng rồi, bọn chúng đã bắt đầu hành động.”
Tiêu Dao chỉ “Ừ” một tiếng mà không đáp lời, nàng đứng trên không tập trung dùng thần thức bao trùm toàn trấn, chặt chẽ chú ý tình huống trong màn sương.
Một lát sau, thân hình nàng chợt động, dùng thần thức truyền âm với Tả Cảnh, nói: “Trăm mét phía trước có động tĩnh của yêu tu.”
Thấy thân ảnh Tiêu Dao bay đi như tên, Tả Cảnh kinh hãi, dùng thần thức điều tra phương hướng nàng vừa chỉ nhưng ngay cả một chút dị trạng cũng không cảm giác được.
Sắc mặt hắn trầm xuống, thiếu chủ nói không sai, nàng này quả nhiên không đơn giản!
Trong bóng đêm, một tiểu yêu lục giai* đang đứng trước một nhà dân, dùng sức thổi khói hương vào trong phòng, bên miệng rầm rì: “Cuối cùng cũng chỉ còn hai mươi người nữa, xong lần này là ta có thể về nhà ôm mỹ nương tử tiêu dao rồi! Đúng là không hiểu nổi đại vương dùng xong đám phàm nhân này thì định xử lý thi thể thế nào, phải mười vạn cơ đấy, có ăn cũng không ăn hết!”
*lục giai: cấp sáu
Khi nó còn đang lảm nhảm, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, hai thanh phi đao chém thẳng về phía nó. Vì bản tính động vật vốn tương đối cảnh giác nên tuy rằng nó lắp bắp kinh hãi, nhưng vẫn nhanh chóng lắc mình tránh khỏi một thanh phi đao, nhưng thanh thứ hai thì nó né không kịp, đao sắc hung hăng trảm lên đuôi nó khiến nó đau đến há mồm, nó vội cắn về phía bóng đen nhưng lại bị bóng đen tránh thoát.
Một người một thú nhanh chóng tách ra đánh giá đối phương.
Tiêu Dao nhìn tiểu yêu trước mặt, nó là một con yêu thú thằn lằn màu xanh lục giai, vừa rồi miệng còn lầm rầm gì đó, hình như đã mở linh trí có thể nói tiếng người.
Lúc này, một thanh phi đao của nàng đang cắm trên đuôi nó, sâu chưa tới một tấc, có thể thấy rằng da nó dày cơ nào.
Tiểu yêu thần sắc bất định không ngừng nhìn Tiêu Dao từ trên xuống dưới, trong lòng âm thầm giật mình, trên người nó được bao trùm bởi thần niệm của Nhĩ Thử đại vương, nếu tu vi không đến trước kì biến hóa hoặc Nguyên Anh kỳ thì căn bản không ai có thể tìm được chỗ nó đứng trong đêm đen tràn ngập sương trắng này, càng đừng nói là kẻ này ngay cả tu vi Kim Đan kỳ đại viên mãn cũng chưa tới, mà mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ.