Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cảnh tượng trước mặt thật sự khiến nó không cách nào tiếp thu nổi, nữ tu này thật sự dùng tay đỡ cái đuôi cứng như đạo khí của nó, hơn nữa còn bóp gãy xương đuôi của nó! Rốt cuộc nàng ta mạnh khủng bố cỡ nào!

Thấy thằn lằn yêu giật mình ngây dại, Tiêu Dao cười cười với nó: “Thằn lằn xanh?”

Một câu nghi vấn, âm cuối hơi giơ lên, khiến trái tim thằn lằn yêu đột nhiên thắt lại, đập nhanh một nhịp.

“Nhược điểm của hầu hết các loại yêu thú bò sát đều nằm ở bụng, hẳn mày cũng không ngoại lệ đâu nhỉ?” 

Lần này thằn lằn yêu còn chưa kịp sợ hãi, đã thấy trời đất biến đổi, cũng không biết nàng này làm thế nào mà nó liền bị lật người lại, bụng hướng lên trời.

Trong nháy mắt, một đoản đao màu tím hung hăng đâm vào tấc thứ ba dưới bụng nó, trực tiếp xuyên qua ba phần thân xác.

Thằn lằn yêu phun ra một ngụm tiên huyết, trong đầu chỉ kịp hiện lên hai chữ “trâu bò” sau đó liền ngất đi.

Tiêu Dao cười tủm tỉm dùng gấm Băng Oánh Cẩm Tú trói nó lại rồi quăng qua một bên, sau đó mới tiến lên thăm dò tình huống của Tả Cảnh.

Chỉ thấy Tả Cảnh quỳ một gối trên mặt đất, tay phải dùng trường kiếm tận sức chống đỡ thân hình đang run rẩy, không biết đang nhẫn nhịn điều gì, trong miệng lầm bầm gì đó mơ hồ không rõ.

“Tả Cảnh đạo hữu?”

Nàng dò xét gọi hắn một tiếng, nhưng động tác của đối phương không đổi, giống như không nghe thấy, trong miệng còn đang thì thào.

Nàng khó hiểu vểnh tai cẩn thận nghe xem hắn đang nói gì, thì chỉ nghe được một vài từ mơ hồ như “Cút”, “Dừng lại”, “Đừng mà”.

Nàng nghĩ giờ có hỏi cũng không hỏi được gì, bản thân nàng lại không thể ăn đan dược, cho nên kiến thức về đan dược của nàng rất ít, trước mắt biện pháp tốt nhất chính là

Tiêu Dao đi đến trước mặt thằn lằn yêu đang bị trói thành bánh chưng, đạp một cước lên bụng nó, khiến nó tiếp tục ói ra máu tươi, bị đau mà tỉnh lại.

“Mày phun gì vào hắn ta? Giao thuốc giải ra đây!.”

Thằn lằn yêu bị đau đến nổ đom đóm mắt, giọng nói mang theo tiếng nức nở nói: “Bà cô của tôi ơi, thứ này không có thuốc giải! Cũng không cần thuốc giải!”

“Là sao?” Tiêu Dao tăng thêm lực dưới chân.

“Tôi nói.. Tôi nói..” Nó đau đến mức vặn vẹo thân thể, trả lời đứt quãng: “Đây là.. sán khí mị hồn mà Hồ ly tinh cho ta, ta vốn định cho.. tiểu nương tử của ta dùng, nghe nói sau khi hít vào...cả người mệt mỏi, sau đó sinh ra xuân sắcảo giác, lúc đó...có thể tận hứng, ôi! Ban nãy tình thế cấp bách cho nên tôi mới dùng để chạy trốn, vị đại ca này cũng không hít vào bao nhiêu, qua một lúc là tốt thôi! Bà cô ơi, bà cô đừng đạp nữa! Đau chết mất!”

Câu kế tiếp, nó giống như bệnh nhân tâm thần hô ầm lên, lúc này Tiêu Dao mới tha cho nó, lại đi đến bên cạnh Tả Cảnh xác nhận xem lời nó nói có đúng không.

Ánh mắt của nàng chuyển từ trên mặt xuống giữa hai chân hắn, sau đó dừng lại.

“Ừ.” Giống như xác nhận hoặc là tự lẩm bẩm, vẻ mặt nàng có chút quái dị, sau đó gật đầu ho khan hai tiếng nói: “Cho tiền mày cũng không dám nói dối!”

Thằn lằn yêu đau đến mức nói không lên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu, trong mắt viết: Bà cô trâu bò như vậy, ai dám lừa gạt bà cô chứ!

“Chậc! Nhìn kĩ vậy, không sợ đau mắt hột hả?”

Là Báo Nanh Kiếm lên tiếng, nó thật sự nhìn không nổi, ánh mắt cô nàng này vẫn dính chặt tại nửa người dưới của người nào đó.

Nàng khẽ lắc đầu, không đồng ý với lời nó.

“Thân là người tu đạo, có gì mà không thể nhìn? Hơn nữa mỗi một chi tiết đều phải nhìn thật kĩ, tránh cho có biến.”

Báo Nanh Kiếm khinh bỉ xem thường “Thế cô nói cho lão tử xem “biến” này là biến nào?”

Tiêu Dao muốn nói lại thôi, do dự mãi mới nói: “Ta sợ hắn trướng quá mà chết!”

Báo Nanh Kiếm: “..”

Qua khoảng một khắc, sương trắng và cỗ mùi ngọt tản đi, Tả Cảnh cũng khôi phục lại như thường, hắn giống như vừa chịu áp lực rất lớn, trên mặt toàn là mồ hôi, vạt áo cũng hơi lơi lỏng.

Hắn vừa khôi phục tinh thần lại nhìn thấy đôi mắt cười híp của Tiêu Dao, mặt đỏ lên một cách mất tự nhiên.

Tiêu Dao mở miệng trước, nói: “Nếu Tả Cảnh đạo hữu đã không sao thì chúng ta truyền âm báo cho mấy người khác đã.”

Mặc dù còn chút xấu hổ, nhưng Tả Cảnh vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lấy từ túi trữ vật ra một tấm phù truyền âm, gửi ra ngoài. Trong chốc lát, mấy người khác đều tới.

Đặc biệt, khi Lữ Phượng nhìn thấy con tiểu yêu đang bị trói, lão giật mình nói: “Tiêu đạo hữu, không ngờ cô lại bắt được một con, đúng là trâu bò! Cô biết không, tối nay ta và Triệu đạo hữu cũng phát hiện nơi này khả nghi, nhưng sương trắng lập lờ, tầm nhìn lẫn thần thức đều bị ngăn cản, chờ đến khi bọn ta phát hiện có bóng người khả nghi mà đuổi theo thì nó đã chạy thoát rồi.”

“Chẳng qua là may mắn thôi! Không biết Cơ đạo hữu có tìm hiểu được tin gì không?” Tiêu Dao chỉ cười cười, sau đó nhìn về phía ba người Cơ Hạo.

“Chúng tôi đi một chuyến tới biên cảnh Đại Hoang, nhưng tất cả đều bình thường, không điều tra ra được gì.” Cơ Hạo lời ít mà ý nhiều.

“Bắt được một con cũng coi như là thu hoạch lớn rồi, trước cứ thẩm vấn nó đã.”