Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Ta nói này lão quỷ!” Hóa Xà nhìn bốn phía xung quanh, hơi không vui nhíu mày: “Không phải lão lừa ta đấy chứ? Nơi này cằn cỗi đến nỗi ngay cả linh khí cũng yếu ớt gần như không cảm nhận được sao có thể là thần cung của vô cực thượng giới?!”

Nhĩ Thử vẫy vẫy tai, cười hắc hắc: “Hóa Xà đạo hữu đừng nóng, nếu không phải lúc trước vô tình lấy được một tấm bản đồ thì lão phu cũng hoàn toàn không ngờ tới nơi đất cằn đá sỏi như vậy lại chôn giấu đại bảo tàng. Nếu không phải nó ẩn mình nơi hoang vắng thì sợ đã bị mấy lão quái trong Đại Hoang làm thịt từ lâu rồi, sao tới lượt mấy người chúng ta?”

“Hóa Xà đạo hữu, xin để tại hạ nói vài lời công bằng...” Lần này người mở miệng là Bạch Trạch “Trong Đại Hoang, Nhĩ Thử huynh vốn nổi danh đạo nghĩa, chẳng lẽ đạo hữu đã quên chuyện quả Vạn Diệp hai trăm năm trước, thử hỏi lần đó Nhĩ Thử huynh có lừa ngươi không? Lui vạn bước mà nói, cho dù lần này là giả, nơi này không có Thần Long cung thì Hóa Xà đạo hữu cũng đâu tổn thất gì?”

Hóa Xà chán ghét liếc nó, hừ lạnh: “ Tốt nhất là như thế, nếu xảy ra sự cố gì thì ta tuyệt đối không để ngươi yên đâu.” 

Thấy nó chẳng chịu phân rõ phải trái, Bạch Trạch hơi nhíu mày, sau đó không thèm để ý nữa. Còn Nhĩ Thử thì lại cười hòa giải: “Mọi người đều là bạn bè trong Đại Hoang, hôm nay có dịp tụ tập tại đây đều vì thủ bảo*, có gì thì bình tĩnh nói.”

*thủ bảo = lấy bảo vật

Nhưng dường như không ai thèm nể mặt nó, Tất Phương còn cười lạnh khiêu khích Hóa Xà: “Con mụ đanh đá!”

Hóa Xà đang định nổi bão nhưng lại nghĩ, bảo vật còn chưa tới tay mà đã xung đột thì không hay cho lắm. Nó đành dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc Tất Phương một cái rồi lập tức lạnh lùng quay đầu đi. Nhất thời, không khí giữa ba con yêu vô cùng vi diệu, không một ai lên tiếng.

Thấy ba người không được tự nhiên, Nhĩ Thử xấu hổ ho khan hai tiếng, mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt.

“Chư vị, có vài tin tức không tốt phải nói trước cho các vị. Hai ngày trước, một gã tiểu yêu dưới trướng lão phu đã mất tích khi đi bắt người tại trấn Nham, chỉ sợ bên nhân tu đã phát hiện ra, e rằng lần này chúng ta sẽ gặp phải nhân tu Nguyên Anh kỳ.”

“Ừ, tại hạ cũng có dự cảm này. Trấn Thanh Khê do ta và hiền đệ Tất Phương phụ trách hình như cũng bị lộ tin tức, hơn nữa bảo tàng lại là bảo vật thượng giới, mấy lão quỷ nhân tu này không thể không động lòng. Chỉ là không biết sẽ có bao nhiêu người tới, nếu chỉ bốn năm người thì không uy hiếp được chúng ta, nhưng nếu có sáu bảy người mà ta lại không thể nhờ viện thủ từ Đại Hoang thì tình huống sẽ có chút không ổn.”

Hai yêu nói chuyện khiến Tất Phương và Hóa Xà đều tập trung tinh thần lại, Bạch Trạch tuy lo lắng nhưng thấy Nhĩ Thử vẫn tủm tỉm cười liền biết trong đầu nó đã có mưu tính sẵn.

“Dáng vẻ Nhĩ thử huynh thế này không đúng lắm. Miệng thì nói tình hình rất nghiêm trọng nhưng mặt lại rất bình thản. Có kế sách gì hay thì nói luôn đi, chớ có thừa nước đục thả câu.”

“Ha ha, vốn định nghe xem mọi người có ý gì hay không, nào ngờ vẫn không gạt được Bạch Trạch huynh.”

Nhĩ Thử đắc ý, vuốt vuốt mấy cọng râu bên miệng, cười đáp.

“Nếu may mắn thì sau khi phá bỏ đại trận mấy lão quái nhân tu đó vẫn chưa kịp đuổi tới, chúng ta chỉ cần tiến vào Thần Long cung rồi thiết lập chút mai phục là được. Nhưng theo khoảng cách từ mấy đại phái tu chân trong Thái Cổ đến biên cảnh Đại Hoang thì bọn họ sẽ nhanh chóng tới thôi, mà chúng ta muốn hoàn thành đại trận Huyết Hồn nhanh nhất cũng mất hai ngày. Trừ phi ông trời trợ giúp, nếu không tám chín phần mười là đụng phải lúc phá trận. Đến lúc đó, chúng ta sẽ dùng thứ này để đối phó bọn họ...”

Nhĩ Thử thần thần bí bí lấy từ trong lòng ra một hạt châu màu tím nho nhỏ cỡ quả nho. Tam yêu vừa thấy, liền sợ hãi hô lên: 

“Bát Quái Kinh Lôi châu!!!”

“Nhĩ thử huynh! Nhĩ thử huynh! Bảo vật nghịch thiên cỡ này mà huynh cũng có, đúng là che dấu sâu quá đấy! Huynh mà nói từ trước thì bọn ta cần gì phải lo lắng?” Tất Phương trừng mắt nhìn chằm chằm hạt châu màu tím kia, cảm thán.

Bát Quái Kinh Lôi châu này là một loại pháp bảo hệ ám khí có tính sát thương cực lớn. Loại pháp bảo này không thể sử dụng lâu dài như pháp bảo bình thường mà thuộc loại vật phẩm tiêu hao, uy lực của nó có thể sánh với lôi thiên kiếp, một khi nó nổ, trọng phạm vi mấy chục thước cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng bị tạc tan tành mây khói, ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy thoát, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng tài liệu chế tác hạt châu này gần như không có ở Nhân gian, quá trình chế tạo cực kỳ phức tạp, xác suất thành công lại thấp, cho nên trong Nhân giới khan hiếm tài liệu như hiện nay thì gần như không thể chế ra. Hơn nữa, trong giới nhân tu, giá hạt châu này đã lên tới mười vạn khối linh thạch thượng phẩm.

“Vật này là do lão phu phát hiện trong động huyệt của một yêu tu thượng cổ tít tận sâu trong Đại Hoang, chỉ cần không kinh động tới nhóm quái vật trong này thì mấy tên Nguyên Anh vô cực không đủ để ta phải sợ.”