Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.


Tại không gian có cánh cổng vàng kim, cột sáng truyền tống dần ảm đạm và cuối cùng biến mất không chút dấu vết, toàn bộ căn phòng lại rơi vào bóng tối.

Tuy rằng Tiêu Dao gãy tay trái nhưng lại bảo vệ được tính mạng. Đối với tu sĩ vết thương như gãy xương căn bản không đáng nhắc tới, chỉ cần dùng linh khí trong cơ thể dưỡng nửa canh giờ là có thể khôi phục, hơn nữa nếu dùng tiên khí dưỡng xương như Tiêu Dao thì tốc độ lành càng nhanh hơn một chút. Cho nên nàng không sốt ruột đi xử lý cánh tay trái của mình mà cân nhắc nên xử lý thi thể Tất Phương chết vẫn nắm chặt tay mình như thế nào. Thi thể của nó không còn ở dạng nửa người nửa yêu mà đã hoàn toàn lộ ra nguyên hình: một con chim lông đỏ mỏ trắng khổng lồ. Nàng dùng tay phải gỡ vuốt thú của nó ra rồi nhìn xác nó một cái.

Sau đó nàng vỗ túi trữ vật lấy ra Tử đao bắt đầu mổ bụng Tất Phương. Đáng tiếc, nội tạng và xương cốt bên trong đều bị tiên khí đánh nát bét như hồ dán, không còn bán được linh thạch. May mà yêu đan của nó vẫn chưa bị đánh vụn, cố lắm mới bảo vệ được không tổn hao gì.

Ngoại trừ xương cốt và nột tạng, tấm da bên ngoài của nó tương đối toàn vẹn, yêu đan cùng da thú của một yêu tu trước kì biến hóa đối với một tu sĩ Kim Đan Sơ kỳ nho nhỏ như Tiêu Dao mà nói hoàn toàn là một món tiền lớn, cho nên dù có liều tới tứ chi đều gãy thì nàng vẫn cảm thấy đáng giá! 

Tiêu Dao cảm thấy mỹ mãn thu yêu đan và da thú vào túi trữ vật, đặc biệt là tấm da, nếu như bảo quản không tốt thì sẽ dễ bị hư thối, đến lúc đó thì không đáng bao tiền nữa. Sau khi làm xong tất cả, nàng mới thong thả đi đến trước cánh cửa vàng kim, hơi nheo mắt cẩn thận đánh giá hạt châu tròn trịa được điêu khắc trên đó.

Nửa ngày sau nàng tụ khởi một cỗ tiên khí trong cơ thể về tay phải, cười tự nói: “Nhìn không thôi cũng chẳng hiểu được duyên cớ vì sao, đúng hay là sai, thử một lần khác biết.”

Nàng đặt tay phải trùm lên cấm chế chỗ điêu khắc hạt châu, tiên khí cuồn cuộn không ngừng đổ vào đó. Quả nhiên, cấm chế không hề kháng cự lại, tất cả tiên khí thấm vào đều bị hạt châu hấp thụ, nhất thời hạt châu bắt đầu chuyển dần từ màu vàng kim sang màu tím đẫm, đến khi ánh sáng tím chói lóa nhất trên cấm chế bắt đầu xuất hiện một vài vòng gợn nước khuấy động hai cái sau đó cấm chế biến mất.

Tiêu Dao dùng tay phải đẩy nhẹ, cánh cổng vàng kim liền mở ra, “két” một tiếng, một khe hở cỡ một người đi vừa mở ra.

“Ngươi vào đây.”

Tiêu Dao bước vào nội môn, giọng nói của lão long liền theo đó truyền đến. Nàng đưa mắt nhìn, càn khôn trong này thật khiến người ta rung động: Không gian nơi này giống như một phiên bản khác của Hư không, từ tinh thần đến tinh vân đều giống nhau không ít. Khác biệt duy nhất đó chính là trước mắt có thêm một bức rèm do hàng triệu hạt thủy tinh tạo thành, rủ từ trên cao xuống, xuyên qua bức rèm dày đặc có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một con rồng phía sau.

Đây chính là thần thú trong truyền thuyết – rồng đó sao?! Tiêu Dao không kiềm được xúc động trong lòng: Con rồng này dài phải hơn cây số, xem kích thước thì hẳn là bản thể, từ rèm nhìn ra có thể thấy sừng rồng cao chót vót, hàm răng bén nhọn, là biểu tượng cho mọi cường quyền cùng uy nghiêm. Nếu không phải nàng biết trước con rồng này đã chết thì nói không chừng sẽ bị uy nghi thần thú của nó áp đảo mà tháo chạy.

“Đúng là lão phu không nhìn lầm, ngay cả tinh thạch của tiên giới là tiên tinh mà ngươi cũng có, quả nhiên có liên quan tới “Thần Cửu”. Nói đi, gia chủ ngươi là Thần mấy?”

Ngay khi Tiêu Dao sa vào khung cảnh trước mặt, giọng nói kia lại truyền đến. Lần này, nàng nghe rõ giọng nói đó phát ra từ thân rồng sau rèm, đi cùng với đó là từng trận tiên khí uy áp. Chỉ tiếc uy áp này phát ra từ tàn thần, có thể miễn cưỡng ngăn cản tu sĩ nhân giới, nhưng nếu muốn áp chế Tiêu Dao vốn luôn hấp thụ tiên khí thì chỉ là trò cười.

Nghe nó nói vậy, Tiêu Dao cũng thấy kỳ quái: Vừa rồi lúc mình giết Tất Phương, rồi cả lúc phá cấm chế đều không dùng bất gì ngoại vật gì, không phải nó có thể cảm giác được tình hình trong Thần Long cung sao? Vì sao lại nói mấy lời mờ mịt này, hơn nữa “Thần Cửu” là ám chỉ điều gì? 

Không rõ ngọn nguồn nên nàng cũng không dám tùy tiện trả lời, giả vờ bị tiên khí áp bách, run rẩy quỳ xuống nói: “Tiền bối có ý gì? Tiểu bối thực sự không rõ, xin nhờ tiền bối chỉ cho tiểu bối một con đường sáng!”

“Hừ, dưới uy áp thượng giới mà vẫn còn mạnh miệng, kể ra thì ngươi cũng là một con chó trung thành đấy, sợ lộ ra sẽ bị chủ nhân trách phạt ư? Ngươi yên tâm, xưa nay giao tình giữa lão phu và “Thần Cửu” không tệ, ngươi không cần phải cố tình giả ngu.”