Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lại nhìn Lưu Hi đi tới bên cạnh trọng chùy, hai tay cầm chuôi chùy, vẻ mặt ung dung thoải mái. Hắn không kêu to hoặc hét lớn, chỉ ngẩng đầu nhìn trời khẽ ngâm một câu: "Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ một đi không trở lại... Aiz."

Hắn đột nhiên dùng sức nhấc lên, hai gò má đỏ lên, sau đó chùy nặng - không chút động đậy.

Trong nội viện nhất thời yên tĩnh, mặc dù đã đoán trước, nhưng kết quả này cũng quá nhanh đi. Chúng tu sĩ ngay cả tâm tính ồn ào cũng không có, thật sự là không có gì hồi hộp.

Mà trên mặt Lưu Hi vẫn chưa lộ ra một tia thất bại và uể oải của người thất bại nên có. Ngược lại là vẻ mặt thỏa mãn, vẻ mặt hiểu rõ gật gật đầu tự nói: "Quả nhiên, vật ấy tiểu sinh quả thật nhấc không nổi nha. Nếu kết luận đã được ra, tiểu sinh cũng liền thoải mái tâm chút."

Sau đó hắn hướng Chung Huân chắp tay "Hổ thẹn, tiểu sinh tuy rằng thực lực không đủ, vô duyên với Luyện Khí Tông. Nhưng vẫn hết sức bội phục chư vị Tông Sư của quý phái, luyện khí quả nhiên là việc trọng tốn khí lực, tiểu sinh hôm nay rốt cục có thể xác minh, chuyến đi này cũng coi như không tệ."

Chung Huân dở khóc dở cười, luyện khí cần phải có sức mạnh, điều này mọi người trong Tu Tiên giới đều biết, cần gì phải nghiệm chứng như thế? Nếu không phải nam tử trước mắt có thái độ khiêm tốn, thật đúng là hoài nghi người này đến phá. Gã bất đắc dĩ phất tay ra hiệu cho hắn mau chóng rời đi.

Rốt cục chỉ còn lại một mình Tiêu Dao, có vết xe đổ Lưu Hi, chúng tu sĩ trong viện đã không còn ôm tâm tính xem kịch nữa, đều tập trung tinh thần xếp hàng chờ đợi.

Chung Huân thấy chỉ còn lại một nữ tu duy nhất, liền có ý muốn sớm chấm dứt việc để nhanh chóng trở về môn phái. Y liếc nhìn lệnh bài Tiên Vũ Môn bên hông Tiêu Dao, thoáng nhíu nhíu mày, khách khí nói: "Vị đạo hữu này, luyện khí là việc quan trọng nhất, vị trước đó đã tự mình nghiệm chứng qua. Ngay cả nam tử có thân hình gầy yếu một chút cũng không làm được, huống chi nữ tử. Nếu đạo hữu chỉ muốn thử vận may, vậy mời trở về đi."

Ngay cả Lưu Hi vừa rồi chấm dứt khảo hạch vẫn luôn bàng quan đứng ngoài quan sát cũng đột nhiên xen vào: "Vị Chung đạo hữu này nói rất đúng. Tiểu sinh thấy Tiêu đạo hữu cũng kiên nhẫn như tiểu sinh, nếu không tự mình thử qua tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Nhưng vừa rồi tiểu sinh biểu hiện đạo hữu cũng chứng kiến, ngay cả sức bú sữa mẹ cũng dùng, nhưng một chút cũng không nhấc được. Nhìn tay bị mài đỏ, thật sự rất nặng, chứng tỏ đây không phải việc một cô nương có thể làm."

Hắn một mặt nói một mặt vươn bàn tay bị mài đỏ của mình, biểu lộ thành khẩn.

Tiêu Dao híp híp mắt, cảm thấy mình thật sự là đủ xui xẻo. Nàng có thể lý giải thái độ của Chung Huân, dù sao có một tên gia hỏa không có đầu óc như Lưu Hi ở phía trước, quan niệm vào trước là chủ khiến cho hắn hoài nghi năng lực của mình cũng là bình thường. Vấn đề là tên Lưu Hi này, hắn tùy hứng lung tung một hồi sau đó ngược lại khuyên bảo mình từ bỏ, đây là một loại bệnh như thế nào a? Sớm biết như vậy đã không đổi vị trí với hắn, cuối cùng rơi vào phiền muộn của mình!

Nàng mặc kệ hắn, thành khẩn nói với Chung Huân: "Chung đạo hữu, tại hạ thành tâm muốn gia nhập quý tông, học tập luyện khí, cũng không có ý trêu đùa. Khẩn cầu Chung đạo hữu để cho tại hạ thử một lần."

Nghe được Tiêu Dao nói một phen, Chung Huân còn chưa phản ứng, liền thấy sắc mặt Lưu Hi hơi lúng túng, hơi có vẻ ủy khuất nhỏ giọng lầm bầm: "Tiểu sinh cũng là thành tâm..."

"Lưu đạo hữu, bây giờ muốn làm khảo hạch là tại hạ mà không phải đạo hữu."

Không chờ hắn lầm bầm xong, Tiêu Dao mạnh mẽ nghiêng đầu, cười nhắc nhở hắn "hữu hảo". Nụ cười của nàng khiến cho người ta từ trong lòng sợ hãi, khiến cho Lưu Hi ngây ngốc bất giác lui về phía sau một bước dài, không nói thêm gì nữa.

Nhìn nhìn Tiêu Dao, nhìn lại Lưu Hi, Chung Huân hơi do dự một hồi, mới gật đầu nói: "Tùy ngươi, nhưng kính xin đạo hữu chuẩn bị tâm lý thật tốt, chớ để sau khi thất bại... ặc, quá mức khó chịu."

Tiêu Dao im lặng than nhẹ, là công phu hiển chân trên sân giả. Nàng đứng ở trước trọng chùy, một tay nắm chặt cán chùy.

Trong mắt Chung Huân hiện lên một tia kinh ngạc: Ả vọng tưởng dùng một tay nhấc trọng chùy lên?!

Hắn còn chưa lấy lại tinh thần, chuyện càng làm người ta không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra: nàng thật sự chỉ dùng một tay nhấc trọng chùy lên!

Nữ tử trước mắt thần sắc vẫn chưa có bất kỳ biến hóa nào, trọng chùy còn to hơn thân thể nàng bị giơ cao quá đầu, tất cả nhìn qua có vẻ không chân thực. Nàng chỉ là nhẹ nhàng vung lên, đem trọng chùy đập ầm ầm vào trên Huyền Thiết, phát ra một tiếng nổ "Keng!"

Tiếng vang này khiến ánh mắt mọi người trong viện lần nữa tập trung vào nơi đây, trong mắt mỗi người đều tràn ngập rung động, cái này... thật sự không phải là ảo giác sao?!

Tiêu Dao cũng không để ý tới người khác, giống như là lúc luyện tập đúc phôi, nhịp điệu đánh vào Huyền Thiết, ánh mắt chuyên chú mà chăm chú, phảng phất giữa thiên địa chỉ có một người một thiết, không còn vật gì khác.