Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.


“Mặc dù không biết là pháp bảo gì, nhưng so ra cỗ lam khí kia không yếu hơn Phượng Hỏa chút nào. Vốn hai người chúng ta đối phó với Phượng Hỏa đã là cực hạn, chứ đừng nói là thêm một thứ cường đại ngang nó tồn tại. May mà giờ vật ấy vẫn còn bị phong ấn một nửa, chúng ta cứ bắt lấy Phượng Hỏa trước còn chuyện khác để nghiên cứu sau.”

Tất Phương gật đầu, lấy một cái tráp đen thui từ trong túi trữ vật ra.

“Tráp Phong Hỏa đã chuẩn bị xong rồi, để đệ lên trước vây chặt nó lại, sau đó Bạch Trạch huynh lại dùng cái tráp này thu Phượng Hỏa vào.”

Hắn giao cái tráp cho Bạch Trạch, sau đó hóa thành một con chim lông đỏ mỏ trắng. Đây chính là bản thể của hắn, dị thú Tất Phương! Hắn mở ra hai cánh của mình, phóng về phía Phượng Hoa giữa không trung.

Phượng Hỏa đang ở giữa không trung đánh phá khóa kim loại lập tức cảm giác được bên dưới có điều khác thường, vừa quay người lại đã thấy Tất Phương như hổ rình mồi trừng mắt nhằm thẳng về phía mình.

Cảm giác được đối phương vì mình mà đến, nó thét lên một tiếng phượng minh*, ngọn lửa quanh thân nổi lên cuồn cuộn, ngạo nghễ nghênh đón. Ai ngờ, Tất Phương không hề có ý trực tiếp đối chọi với nó, khi ngọn lửa cực nóng kia sắp đụng tới, thân mình hắn hơi ngừng lại, nhanh chóng bay qua bên trái, quát to:

*phượng minh: tiếng kêu của phượng hoàng

“Lồng giam Nghiệp Hỏa! Nhốt!”

Vô số ngọn lửa dần dần di chuyển, hình thành lên một lồng giam vô cùng lớn trực tiếp chụp về phía Phượng Hỏa. Phượng Hỏa này tuy là hỏa linh thượng đẳng, có tư duy của riêng mình, nhưng tính tình ngay thẳng, nào biết đối phương sẽ giở mánh khóe, lập tức giật mình ngây người. Trên chiến trường, ngây người trong chớp mắt cũng đủ để định thắng thua. Trong nháy mắt, Phượng Hỏa đã bị nhốt trong lồng giam.

Tuy rằng Tất Phương tạm thời nhốt được nó lại, nhưng sức mạnh của Phượng Hỏa hơn xa hắn, hắn không cách nào chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, hô lớn:

“Bạch Trạch huynh! Ra tay mau!”

Bạch Trạch cũng nhảy lên. Lúc này Tiêu Dao tránh ở chỗ tối, lập tức điều động tiên khí cả người, nàng chính là chờ một khắc quan trọng này đây!

Nàng vẫn luôn đánh cược, cược rằng hai vị vô cực đột nhiên xuất hiện ở nơi này nhất định có liên quan tới hỏa linh! Đối với yêu tu, hỏa linh hấp dẫn như đan dược đối với tu sĩ vậy! Hỏa linh ngủ say trong cốc đột nhiên thức tỉnh, trùng hợp lại có hai yêu tu xuất hiện, nếu nói hai bên không có liên quan gì, đánh chết nàng cũng không tin. Quả nhiên, nàng cược thắng rồi!

Cơ hội chỉ có một lần, mất rồi sẽ không đến nữa. Tiêu Dao dùng hết tiên khí toàn thân, cho dù lục phủ ngũ tạng bị ép đến phun máu, nàng cũng không thèm để ý bay thẳng về phía đỉnh núi.

Trên đỉnh núi là một chiếc rìu khổng lổ đang bị khóa lại, dường như nó cảm nhận được nguy hiểm, lập tức phóng ra tiên khí cường đại mà bạo ngược về phía Tiêu Dao. Tiêu Dao cắn răng chống chọi lại công kích của nó, lập tức một ngụm máu tươi phun ra, lượng lớn tiên khí trong cơ thể nàng bị xói mòn, nàng mệt mỏi không chịu nổi nhưng vẫn cố nén đau đớn, lấy tay nắm chặt cán rìu.

Tiêu Dao đang định mang búa đi thì phát hiện mặc dù mấu nối của khóa kim loại đã bị Phượng Hỏa hòa tan chỉ còn nhỏ như ngón tay út nhưng nàng vẫn không cách nào kéo gãy!

Mà cách đó không xa, ba kẻ kia cũng đã phát hiện ra dị trạng bên này. Bạch Trạch và Tất Phương khó tin nhìn về phía đỉnh núi, không ngờ ngoại trừ bọn họ nơi này còn có người khác?!

Hai người mất tập trung liền tạo cơ hội cho Phượng Hỏa. Tranh thủ lúc Tất Phương không để ý, nó dốc toàn bộ sức lực đánh thẳng lên lồng giam Nghiệp Hỏa, trực tiếp phá về phía Tiêu Dao! Nó đương nhiên không cho phép con mồi của mình rơi vào tay kẻ khác!

Ngọn lửa bạo ngược của Phượng Hỏa bay về phía Tiêu Dao, ngay tại giây phút mành chỉ treo chuông này, nàng cắn răng một cái, gọi ra pháp bảo của mình là “Thanh Phong”, sau đó rót vào tiên khí, hung hăng chém vào mấu nổi sắp gãy ra kia.

“Rắc” một tiếng.

Cả khóa kim loại và “Thanh phong” đều gãy.

Chẳng có thời gian đau lòng cho pháp bảo đã theo mình nhiều năm, nàng cầm chiếc rìu không ngừng thả ra tiên khí trong tay, vội vàng cướp đường mà chạy.

Ba kẻ phía sau đều là cường giả có thể bóp chết nàng chỉ bằng một ngón tay, tốc độ đương nhiên nhanh hơn nàng mấy lần. Không chỉ Phượng Hỏa mà Tất Phương và Bạch Trạch đều đã đuổi phía sau.

“Tiểu tặc! Dừng lại cho ta! Dừng lại còn có đường sống, nếu không đợi đến lúc ta bắt được ngươi, nhất định sẽ sưu hồn ngươi sau đó mang đi luyện phách, để ngươi mãi mãi không có hi vọng luân hồi!!”

Nói nhảm! Dừng lại cũng là đường chết! Nàng thà rằng cứ chạy như vậy cho đến khi sức cùng lực kiệt, bị ngọn lửa đốt cháy còn hơn, ít ra da thịt đỡ phải chịu khổ!

Trong thời khắc nguy hiểm, Báo Nanh Kiếm gào thét truyền âm với nàng:

“Tiêu Dao! Tiến vào Hư không! Bây giờ lão tử lập tức mở ra khe rách không gian!”

Trong ánh lửa, một khe rách không gian mở ra, Tiêu Dao không chút do dự nhảy vào trong đó. Bạch Trạch và Tất Phương đuổi phía sau đều sững sờ, ngừng lại không dám đuổi theo.

“Tự tìm đường chết! Không ngờ kẻ này lại đụng trúng khe rách không gian!”