Chậm Rãi Tiên Đồ: Phàm Nhân Giới

Chương 58. Vở kịch nhỏ: Đừng có mà cái gì cũng ném vào đan điền! (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.


Phượng Hỏa đã bị nhốt lại, chiếc rìu không còn đối tượng khiêu khích, tiên khí quanh thân nó cũng dần bình ổn lại.

Tiêu Dao nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không cần lo cho mạng nhỏ của mình nữa. Sau đó, nàng tiến vào xem xét tình huống bên trong đan điền, thấy Báo Nanh Kiếm đang ngủ mê mệt cùng với chiếc hộp xanh thẫm trôi nổi, còn có tấm da thú đáng thương bị vứt lung tung một bên.

Lần đầu tiên trong đời nàng không giữ nổi bình tĩnh, hét lớn:

“Báo tử thối tha! Mấy thứ này ta quý như mạng mà ngươi dám vứt loạn vậy hả!!!!”

Sau đó, nàng lại càng thêm bất đắc dĩ phát hiện, nếu báo tử vẫn bất tỉnh, nàng sẽ vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi Hư không.

Hai ngày sau, bên ngoài Khê Giản Cốc, đệ tử tứ phái tam gia đều canh giữ tại cứ điểm nhà mình, nhìn về phía cửa ra của Khê Giản Cốc vẫn bị vây bởi sương mù như trước, cùng nhau chờ đợi những đồng môn chưa trở về.

Hai ngày trước, tu sĩ Nguyên Anh kỳ của các phái, các gia đều đã tới đây điều tra. Để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, họ truyền xuống mệnh lệnh hai ngày sau sẽ đóng cốc, mệnh lệnh này đã được truyền khắp nơi trong cốc để triệu hồi đệ tử lịch lãm.

Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi đóng cốc cho nên mới xuất hiện tình cảnh người người kiễng chân ngóng chờ như hiện nay.

Không thể không nói, đây là lần lịch lãm thảm thiết nhất từ trước đến nay, đệ tử còn sống của các phái các gia chỉ khoảng năm ba người. Tuy đã giảm bớt đệ tử tinh anh tham dự nhưng tổn thất không thể không tính đến.

Đặc biệt là Tiên Vũ Môn, đến giờ phút này vẫn chưa thấy bóng dáng tên tu sĩ Trình Tử Vụ đâu, thấy vậy tu sĩ trung niên không khỏi nhíu mày nghiêm mặt.

Tinh anh các phái các gia khác đều đã xuất cốc mang theo chiến lợi phẩm giá trị xa xỉ, đặc biệt, Liêu Phong của Tú Sơn phái thậm chí còn lấy ra một cây linh thảo hơn vạn năm tuổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ vị trí đứng đầu năm nay sẽ bị Tú Sơn phái cướp mất, cho nên hắn chỉ có thể trông cậy vào đệ tử tinh anh duy nhất nhập cốc lần này – Trình Tử Vụ.

Đột nhiên, sương mù khẽ tản, lại có người đi ra từ cốc, lực chú ý của mọi người đều đặt tại cửa cốc, tu sĩ trung niên vội nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Khi người nọ ra khỏi sương mù, tất cả mọi người đều nhận ra là đệ tử Tú Sơn phái.

Sắc mặt các môn phái khác đều không tốt, tu sĩ trung niên lại đánh gãy một gốc cây bên cạnh, chỉ có hai vị Nguyên Anh vô cực của Tú Sơn phái là cười đến không khép được miệng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm nay Tú Sơn phái bọn họ ngồi chắc trên ngôi vị thứ nhất.

Các tu sĩ ở đây đều nhìn ra tâm trạng hiện nay của tu sĩ trung niên vô cùng kém. Tuy rằng đây không được coi là cách đánh giá chính thức, nhưng chỉ qua hôm nay thôi, ngày mai chuyện này nhất định sẽ truyền khắp giới tu tiên Thái Cổ, sức ảnh hưởng không thể coi thường. Huống hồ, bất luận là tu sĩ Kim Đan kỳ hay Nguyên Anh kỳ đều đánh cược chút bảo vật cá nhân. Nếu như thua, chẳng những Tiên Vũ Môn mất mặt mà ngay cả bản thân hắn cũng tổn thất, bảo sao hắn không buồn bực.

Thấy hắn không vui, hai vị tu sĩ Nguyên Anh bên Tú Sơn phái đắc ý ra mặt, khoe khoang:

"Lão đạo Vạn Vinh, xem ra lần đánh giá này Tú Sơn phái chúng ta đành chiếm tiện nghi, lấy đi ngôi vị thứ nhất rồi. Nhưng mà Vạn Vinh huynh cũng đừng nhụt chí, Tiên Vũ Môn các người đứng đầu nhiều năm như vậy cũng nên đi xuống nghỉ ngơi chút, để cho phong thủy luân chuyển, như vậy các thế lực tu tiên trong đại lục Thái Cổ mới được cân bằng, âu cũng là chuyện tốt. Mọi người nói có đúng không?”

Có người đắc ý tự nhiên có người thất ý, mấy lão quái ở đây đều là nhân tinh sống trên vạn năm, vào lúc này đương nhiên là mang tâm trạng xem kịch hay mà phụ họa:

“Quả thật là như vậy, thỉnh thoảng Tiên Vũ Môn cũng nên chiếu cố mấy môn phái nhỏ yếu như chúng ta mới phải, hẳn là mấy thứ bảo vật này Vạn Vinh đạo hữu cũng không đặt vào mắt.”

Trong lòng tu sĩ trung niên cười lạnh. Một đám hồ ly! Cái gì mà môn phái nhỏ yếu? Nếu nhỏ yếu thật thì đã không đứng ở nơi này! Nhưng khổ nỗi, hiện nay mình đang rơi vào thế yếu, khó có thể phản bác lại.

Hắn chỉ đành hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt làm ngơ quay mặt đi.

Lúc này Quý Thanh Phong bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

“Sư huynh, lại có người đi ra.”

Tu sĩ trung niên đã có chút nản lòng thoái chí, không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Lần này người đi ra quả thật là đệ tử Tiên Vũ Môn, chỉ thấy hắn mang nét mệt mỏi, trên người có vài vết máu nhưng gương mặt không chút thay đổi, chính là Trương Phàm kịch chiến cùng Trình Tử Vụ ngày đó.

Lúc đầu thấy quả là đệ tử nhà mình, ánh mắt tu sĩ trung niên lập tức sáng ngời nhưng lại thấy Trương Phàm chỉ là một tên đệ tử nội môn tư chất bình thường thì nét vui sướng đã biến mất không thấy tăm hơi.

“Sư đệ, giao cho ngươi.”

Quý Thanh Phong gật đầu nói với Trương Phàm: 

“Ngươi chỉ cần đem những thứ muốn nộp lên đưa cho Bích Tình kiểm kê là được.”