Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Phương Ức Dao hơi gật đầu, giới tu tiên từ trước đến nay luôn tàn khốc, hôm qua có lẽ còn là sư đệ sư muội nhưng không chừng ngày mai có kỳ ngộ, lắc mình một cái liền biến thành sư huynh sư tỷ, thậm chí là sư thúc.
“Không biết chữ “Dao” trong tên Tiêu sư muội liệu có phải gia sư đặt?”
Tiêu Dao tuy khó hiểu, nhưng vẫn đáp đúng sự thật.
“Trong nhân gian có phong tục, họ sẽ theo tổ tiên còn tên do trưởng bối ban thưởng, chữ “Dao” này là do gia mẫu đặt, đồng âm với chữ “Dao”*, ngụ ý hi vọng ta có thể không chút gò bó, tự do tự tại trong thiên địa.”
* Chữ Dao trong tên của Tiêu Dao là瑶, từ này có nghĩa là “ngọc”, nhưng nó đồng âm với từ Dao này遥 (mang nghĩa là xa).
Nghe xong, trên mặt Phương Ức Dao lộ vẻ thất vọng nhưng lập tức hỏi lại:
“Nghe nói sư muội từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh gia sư, liệu sư muội có biết gia sư quen cô gái nào trong tên cũng mang chữ “Dao” không?”
“Sư tỷ, chuyện này quả thật làm khó Tiêu Dao. Tuy rằng Phương tôn giả chỉ dùng thời gian ngắn đã có thể phi thăng thượng giới nhưng cũng đến gần một ngàn năm, quen biết vô số người, hơn nữa quan hệ giữa Tiêu Dao và Phương tôn giả không tính là thân thiết, thật sự không biết hết được.”
“Vậy sao”
Phương Ức Dao khẽ cụp hàng mi dài xinh đẹp, nét mặt có chút đăm chiêu, nửa ngày sau nàng mới ngẩng đầu cười nhẹ với Tiêu Dao, nói:
“Đa tạ Tiêu sư muội đã giải đáp nghi hoặc. Ta thấy sư muội vừa ra khỏi Cốc, hình như nguyên khí còn chưa khôi phục, chỗ ta có một lọ tụ linh đan có thể giúp sư muội khôi phục linh khí trong thời gian ngắn, xem như quà cảm ơn của ta dành cho sư muội. Nếu sau này sư muội nhớ ra chuyện gì, hoan nghênh tới Thanh Loan Phong tìm ta.”
Nàng lấy từ trong túi trữ vật ra một bình bạch ngọc nhỏ đặt vào tay Tiêu Dao sau đó rời đi.
Tiêu Dao cẩn thận vuốt ve chiếc bình trong tay, híp mắt nhìn bóng lưng thanh lệ đang dần rời đi kia, không rõ vì sao nàng ấy lại tìm mình hỏi mấy chuyện vụn vặn này.
Nhưng mà tự nhiên được không bình đan dược quả là không tệ. Tuy rằng không có tác dụng với mình nhưng tụ linh đan này mang ra thị phường bán cũng phải được đến một khối trung phẩm linh thạch. Quả nhiên, đệ tử tinh anh có khác, trong túi lúc nào cũng rủng rỉnh.
“Thanh Loan Phong sao?”
Tiêu Dao hơi tự giễu cười cười. Năm đó, bọn họ không khác nhau là mấy, đều là một trong mấy vạn tu sĩ đang khổ sở tìm đạo giữa giới tu tiên khổng lồ. Thế mà đảo mắt đã hơn ngàn năm, hắn từ sư huynh biến thành tôn giả cao không thể với, có được ngọn núi của riêng mình, thậm chí là phi thăng.
Càng nghĩ nàng càng không cam lòng, bàn tay đang nắm bình bạch ngọc hơi nắm lại, nàng vội nhắm mắt thở sâu, tiếp tục ngồi xuống tĩnh tọa.
Đúng lúc này, Phương Ức Dao đã đi xa đột nhiên quay đầu nhìn nàng, thầm nói:
“Chẳng lẽ thật sự là nàng ấy sao?”
Trong lòng Phương Ức Dao vẫn luôn có một nút thắt. Nàng từng là cô nhi, lúc lên mười được sư phụ nhặt được, đưa lên Vạn Hoa Sơn nhập vào Tiên Vũ Môn. Tên của nàng cũng là do sư phụ đặt, từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ rằng tên của mình có một hàm ý riêng, cho đến đêm trước khi sư phụ phi thăng, người gọi nàng đến nói:
“Dao nhi, con có biết vì sao sư phụ đặt tên con là Ức Dao không?”
Nàng mờ mịt lắc đầu, dung nhan tuấn mỹ của sư phụ hiện lên vẻ phiền muộn nhàn nhạt.
“Từng có một người, nàng cũng cao ngạo giống như con, rất mạnh nhưng vi sư không nhớ nổi rốt cuộc nàng là ai, dáng vẻ thế nào, chỉ nhớ có một chữ “Dao”. Trí nhớ sư phụ không tốt, luôn dễ dàng quên đi nhiều chuyện, nhưng từ trước đến nay ta vẫn nhớ từng có một người như vậy luôn đi phía sau ta. Lần đầu tiên gặp con, vi sư liền cảm thấy con và nàng rất giống nhau, cho nên ta đặt tên con là “Dao”, sau này nếu chúng ta có gặp lại, vi sư hẳn sẽ không quên người đồ đệ là con.”
Đêm đó, nàng trằn trọc không ngủ được, hóa ra sự tồn tại của nàng là vì cô gái tên “Dao” kia.
Nàng vốn tưởng tính tình sư phụ lãnh đạm, chưa bao giờ để ý chuyện nam nữ cho nên nàng không có sư mẫu.
Mà sư phụ lại chỉ có một đồ đệ là nàng, nàng đã từng vì điều này mà thầm vui mừng: Chỉ nàng mới có thể đứng ở nơi gần người nhất.
Nhưng đêm đó đã đánh nát mộng đẹp duy nhất của nàng, từ đó về sau lòng nàng đã kết một nút thắt, nàng thật sự rất muốn tìm được cô gái khiến sư phụ nhớ thương kia, để xem nàng ấy rốt cuộc là người như thế nào.
Nàng lại nhìn Tiêu Dao một cái, cuối cùng cũng bình ổn được trái tim đang treo lơ lửng nãy giờ.
Không, không phải. Sư phụ đã nói nàng ấy cao ngạo, cũng rất mạnh, mà Tiêu Dao này một chút cũng không phù hợp, tuyệt đối không thể là nàng ấy.