Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Cho dù là vậy thì một nữ tử cũng không thể độc ác như vậy được! Độc phụ, trả pháp bảo của Vũ Hà lại đây, như vậy ta sẽ không truy cứu nữa.”
Ôi trời, kẻ này mù có chọn lọc sao? Nữ nhân của hắn hạ sát thủ với người khác thì đáng thương, còn nàng vì phòng vệ thì lại nói là độc ác, bản lĩnh đổi trắng thay đen của hắn đúng là hiếm có khó tìm, biết thế mình đã thật sự hạ sát tâm, vậy mới không phụ cái danh độc phụ này.
“Hóa ra Lí đạo hữu thích đảo lộn thi phi như vậy, trong lúc đấu pháp thương vong là không thể tránh khỏi, nói cái gì mà độc ác, không thấy buồn cười sao? Thứ gì vào túi trữ vật của ta thì là của ta, nếu Lí đạo hữu muốn lấy lại công bằng cho vị hôn thê thì Tiêu Dao cũng theo đến cùng, chỉ là không biết một khi đến Hình đường rồi, liệu Triệu sư thúc có thương xót cho Vũ Hà muội muội đáng thương của chúng ta không đây!”
“Ngươi!”
Tiêu Dao châm biếm khiến Lí Đan tức sung huyết, xưa nay Triệu trưởng lão của Hình đường nổi tiếng công bằng chấp pháp theo lẽ phải, không nói tình cảm, đặc biệt ông căm thù tận xương những kẻ tự tiện nội đấu trong môn phái, nếu đến gặp ông, Vũ Hà không những không thể lấy lại pháp bảo mà thậm chí còn bị trách phạt!.
Hắn cắn răng một cái, lạnh lùng nói: “Hừ, không trả cũng được! Chúng ta chờ xem!”
Nói xong, hắn ôm lấy Tiêu Vũ Hà ngồi lên pháp bảo rời khỏi Vạn Nhận phong.
Tiêu Dao lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi, âm thầm ghi nhớ trong lòng. Chỉ cần Tiêu Vũ Hà còn đó, Lí Đan nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, xem ra sau này cần phải tỉnh táo một chút, hừ, ghét nhất là mấy thứ phiền phức không thể giải quyết trong một lần thế này.
Mặt khác, Tiêu Vũ Hà nằm trong lòng Lí Đan rốt cuộc không nhịn được oán trách: “ Đan ca ca, vì sao lại buông tha tiện nhân dâm đãng kia? Huynh khiến muội thật mất mặt.”
“Vũ Hà, đừng tức giận” Lí Đan thấy vị hôn thê xinh đẹp trách cứ thì vội vàng trấn an giải thích “Hiện giờ chưa phải lúc so đo, nàng yên tâm, mối hận này ta nhất định thay nàng đòi lại, đến lúc đó không chỉ pháp bảo mà ngay cả đầu nàng ta, ca ca cũng mang tới cho nàng làm cầu đá.”
Lúc nói câu này, vẻ mặt Lí Đan vô cùng dữ tợn, với thực lực và thanh danh của hắn, sao nữ nhân kia dám làm hắn mất mặt như vậy? Thù này không báo không phải quân tử!
Thấy vị hôn phu cam đoan Tiêu Vũ Hà mới nguôi giận, nàng ta giương khóe môi, cười lạnh trong lòng: Tiêu Dao, ngươi chờ đó, ta không tin ngươi có thể mạnh hơn tu sĩ Kim Đan hậu kì, đến lúc đó ta nhất định phải bắt ngươi quỳ xuống khóc lóc cầu xin ta, nhất định khiến ngươi hối hận đời này đã cùng ta tiến vào Tiên Vũ Môn!
Lại nói Tiêu Dao, nàng coi như chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra, nhanh chóng đi lên Vạn Nhận phong tìm Ngô sư thúc từ chức quản sự cuộc sống.
“Ngươi kết đan?!”
Lần này, Ngô lão nhân không còn đặt tâm tư trên bảo bối của mình nữa, cặp mắt vẩn đục nho nhỏ trừng lớn, sau khi nói ra câu đó vẫn chưa thể khép lại.
Một lúc sau, ông mới thở dài một tiếng giống như cảm khái, bàn tay nhăn nheo sờ soạng trong túi trữ vậy một hồi rồi mới lấy ra một gói to vứt cho Tiêu Dao
“Đây là linh thạch mấy chục năm nay ta cắt xén của ngươi, trả cho ngươi đó, còn có thứ này...”
Ông lại ném cho nàng một cái ngọc giản.
“Nể mặt ngươi theo ta nhiều năm như vậy mà chưa từng oán hận, hai người chúng ta ở chung cũng coi như không tệ, thứ này cho ngươi, ngươi đi đi.”
Tiêu Dao ngây người, không ngờ Ngô lão nhân lại làm như vậy, nàng liếc nhìn mai tóc đã trắng xóa của ông, giờ đây ông cách đại nạn chưa tới hai mươi năm, Ngô lão nhân trước mặt chính là ví dụ chân thực cho câu nói đại đạo vô tình sao?
Trong lòng bộn bề cảm xúc, nàng nhận lấy hai món đồ, ôm quyền nói với Ngô lão nhân: “Đa tạ Ngô chưởng sự, nếu có cơ hội Tiêu Dao nhất định sẽ đến bái phỏng.”
Ngô lão nhân lại vùi đầu vào đống bảo vật của ông, khoát khoát tay áo nói:
“Ngươi đi đi, không phải cảm ơn gì cả, chỉ cần trong lòng không oán ông già keo kiệt này là tốt rồi, những thứ khác thì miễn đi. Ta ở Tiên Vũ Môn đã gần ba ngàn năm, từ trước đến nay chỉ lo nghĩ cho bản thân mình, giờ phút này cũng nên làm chút gì đó cho môn phái, đám tiểu bối các ngươi là căn cơ của môn phải, mấy thứ này cho ngươi cũng chẳng sai.”
Tiêu Dao liếc mắt nhìn Ngô lão nhân đang vùi đầu kiểm kê bảo vật lần cuối, nàng cúi mình vái chào thật sâu rồi mới rời khỏi Vạn Nhận phong.
Đến khi nàng về tới động phủ của mình, còn chưa tiến vào đã thấy một tấm phù truyền âm bay về phía mình, nàng thuận tay mở ra, bên trong chỉ truyền một câu:
Mười ngày sau, Cơ gia.
“Xem ra nhiệm vụ lần này cô bị phân đến Cơ gia, nay túi trữ vật của tiểu tử Cơ gia kia còn nằm trong tay cô, mà pháp bảo của hắn cũng bị cô sử dụng, cô định thế nào?”
Vừa vào động phủ, Báo Nanh Kiếm liền lười biếng nằm úp sấp trên giường đá, vui sướng khi người gặp họa liếc nhìn Tiêu Dao.