Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nàng lấy “Thùng rửa chân” từ trong túi trữ vật ra, đặt trước mặt lão đạo hỏi: “Đạo hữu, ta vô tình nhặt được một chiếc thùng như vậy, không biết có phải do Lai Bảo Bảo các người rèn không?”
Lão đạo tùy ý nhìn một cái rồi gật đầu: “Hẳn là Lai Bảo Bảo chúng tôi rèn, chỉ là không biết được làm ra bởi tay vị sư phụ luyện khí nào, để tôi nhìn kĩ xem.”
Ông ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát chiếc “Thùng rửa chân”, ban đầu vẻ mặt của ông vẫn bình tĩnh nhưng sau khi nhìn vào bên trong “Thùng rửa chân”, lập tức sắc mặt biến đổi, đứng bật dậy hét to về phía sau cửa hàng:
“Đại bảo! Đại bảo! Con mau ra đây.”
Theo tiếng kêu thất thanh của lão đạo, một tráng hán cao to trẻ tuổi đi vào từ phía sau cửa hàng, tu vi tráng hán này chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, bộ mặt đầy râu, quần áo cởi xuống đến hông lộ ra nửa người trên đầy cơ bắp. Nhìn cả người hắn đầy mồ hôi liền biết chắc hẳn ban nãy đang luyện khí ở phía sau.
Tráng hán lau hết mồ hôi trên trán, giọng nói vừa thô vừa to:
“Cha, xảy ra chuyện gì mà gọi con gấp vậy?”
Thấy con nhà mình đi ra, lão đạo vội vàng kéo hắn đến trước mặt “Thùng rửa chân”.
“Đại bảo, con xem này..”
Theo tay lão đạo, ánh mắt tráng hán rơi về phía “Thùng rửa chân”, lập tức vẻ mặt biến đổi, kinh ngạc không tin nổi kêu lên:
“Tiểu Bảo! Sao có thể chứ? Mày về bằng cách nào?”
Tráng hán có chút vui quá hóa khóc, kích động đến mức muốn tiến lên ôm chặt “Thùng rửa chân” vào lòng, lúc này, “Thùng rửa chân” từ nãy đến giờ vẫn im lặng mặc người xử trí đột nhiên tự động đậy, lặng lẽ náu sau lưng Tiêu Dao. Rõ ràng là nó không vui sướng gì!
Ba người đều ngây người, Tiêu Dao biết pháp bảo bình thường đều có linh tính, thậm chí một vài pháp bảo cực phẩm đặc thù sau khi trải qua ngàn năm lắng đọng có thể sinh ra linh trí không khác gì nhân loại, nhưng pháp bảo cấp bậc thấp mà lại có linh tính mười phần như “Thùng rửa chân” thì chưa bao giờ gặp qua. Hơn nữa trong khoảng thời gian nàng ở cùng “Thùng rửa chân”, ngoại trừ lần đầu tiên nghe tiếng gọi “Thùng rửa chân” nó tỏ vẻ vui mừng thì đến tận bây giờ vẫn chưa biểu lộ sắc thái gì khác, hôm nay đúng là kỳ quái.
Thấy “Thùng rửa chân” ghét bỏ mình, tráng hán ngại ngùng cười cười, nói: “Ha ha, nó vẫn không thích ta như trước. Đúng rồi, đạo hữu, không biết đạo hữu lấy được Tiểu Bảo từ đâu?”
Thấy một già một trẻ kích động như vậy, hẳn là cái “Thùng rửa chân” này cũng có chút đặc biệt, nhưng liên quan tới chuyện riêng tư Tiêu Dao không muốn nói thẳng liền úp úp mở mở nói: “ Một người bạn đưa cho ta, cụ thể hắn lấy từ đâu thì ta cũng không biết.”
“Thì ra là thế” Tráng hán giật mình gãi gãi ót “ Vừa rồi ta và gia phụ thất thố, thật khiến đạo hữu chê cười rồi. Chủ yếu là vì chiếc thùng này có chút đặc biệt, lúc trước ta mới rèn được một nửa thì nó liền trộm chạy đi, giờ lại nhìn thấy, ta và phụ thân khó tránh khỏi ngạc nhiên. Không biết hôm nay đạo hữu mang nó tới đây làm gì? Hay là lúc dùng xảy ra vấn đề?”
Nghe tráng hán nói chuyện, Tiêu Dao liền biết người này trời sinh là một kẻ cuồng luyện khí, tất cả câu hỏi của hắn đều liên quan tới pháp bảo. Pháp bảo mất đi giờ gặp lại nhưng ngay cả ý định lấy lại cũng không có, tính cách thành thật chất phác không quái gở cao ngạo như luyện khí sư bình thường. Phải biết rằng giới tu tiên hiện nay càng ngày càng suy thoái đạo đức, người có thể giữ lại được tính khiêm tốn thuần phác như cũ thật khiến người ta bội phục, trong lòng Tiêu Dao vô cùng tán thưởng.
Nàng cười cười trả lời: “Tại hạ chỉ là ngẫu nhiên phát hiện nơi này, nhìn thấy nhiều pháp bảo giống chiếc “Thùng rửa chân” này như vậy liền không nhịn được tiến vào xem. Nghe đạo hữu vừa rồi có nói pháp bảo này tự mình rời đi, thật khiến tại hạ vô cùng tò mò, pháp bảo chưa từng nhận chủ sao có thể tự mình chạy trốn?”
Tráng hán cười ha ha, có chút ngượng ngùng nói: “Lúc trước, khi ta rèn Tiểu Bảo vô tình có được kim loại Lưu Sa chưa bao giờ thấy hay nghe qua ở nhân gian giới. Thứ này vô cùng thần bí, ta nghiên cứu rất lâu mà vẫn chưa phát hiện nó có gì đặc biệt, vì thí nghiệm nên lúc rèn Tiểu Bảo ta đã rót toàn bộ loại kim loại này vào lô luyện, kết quả là Tiểu Bảo không có gì khác so với những cái khác, chỉ là hơi có linh tính hơn một chút, sau đó, nó bắt đầu vô cùng ghét ta, nhân lúc ta nghỉ ngơi không đóng cửa nó liền trốn mất.”
Thiên hạ to lớn, đúng là không có chuyện gì không thể xảy ra, không ngờ cái “Thùng rửa chân” đáng khinh như vậy mà cũng có một câu chuyện xưa khó bề tưởng tượng. Tiêu Dao cạn lời liếc mắt nhìn “Thùng rửa chân” vẫn rất ra dáng chiếc thùng trốn sau lưng mình, tiếp tục hỏi:
“Hình như đạo hữu từng nói, nó vẫn chỉ là một sản phẩm chưa hoàn thiện. Hôm nay gặp lại âu cũng là duyên phận, không biết đạo hữu có thể giúp ta tiếp tục hoàn thành chiếc “Thùng rửa chân” này không? Tốt nhất là làm cho tốc độ nó nhanh hơn chút nữa, dáng vẻ thay đổi một chút. Phí rèn cùng với giá vốn có của nó ta sẽ đều trả đủ.”