Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.


Tiêu Dao và Báo Nanh Kiếm nhanh chóng chia ra phóng vội về hai hướng, cả hai đều bi kịch che lại đôi mắt gần như bị cường quang làm mù, nửa ngày sau vẫn chưa khôi phục lại.

Đợi đến khi hai mắt bắt đầu nhìn rõ mọi vật, Báo Nanh Kiếm là người đầu tiên nổi giận lôi đình, mắng: “Mẹ nó! Cái thứ rách nát gì đây? Thằng nào nghĩ ra loại pháp thuật lừa đảo thế này?! Đùa lão tử chắc?!”

Báo Nanh Kiếm tức giận mắng chửi, nhưng ngược lại, Tiêu Dao có cái nhìn tương đối khác, nàng vuốt cằm có chút đăm chiêu.

“Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, có lẽ đây là bí kĩ trong truyền thuyết: chọc mù mắt chó của ngươi chăng? Bất ngờ sử dụng có thể đem lại hiệu quả không tưởng, nhưng trước khi dùng nhất định phải nhớ tự nhắm mắt trước.”

Báo Nanh Kiếm run rẩy, hé mắt nhìn nàng.

“Còn tâm trạng đùa giỡn hả? Còn pháp bảo gì thì nhanh nhanh lấy ra đây, để lão tử đánh cho ngươi hoa rơi nước chảy!” 

Năng lực Gấm Băng Oánh Cẩm Tú thế nào nàng đã thấy qua, cũng không tính thử lại, pháp bảo duy nhất còn lại là Như Ý Kim Cô Bổng.

Tiêu Dao cởi bỏ cấm chế niêm phong trên thân bổng, Kim Cô Bổng lập tức tỏa ra hào quang mãnh liệt, khí tức nóng nảy và bạo ngược tràn ngập không gian xung quanh, nó nằm trong tay nàng, ngửi được hơi thở chiến đấu mà bắt đầu rục rịch.

Chiến ý thật mạnh! Thậm chí ngay cả Tiêu Dao cũng bị nó lây nhiễm, muốn vui vẻ thỏa thuê đại chiến một trận.

Lần này nàng không dò xét mà trực tiếp rót linh khí vào Kim Cô Bổng rồi vung về phía Báo Nanh Kiếm.

Lúc đầu, Báo Nanh Kiếm cũng không quá để tâm, nhưng đến tận khi trường bổng mang theo khí tức thô bạo và sức mạnh lôi đình tới gần trước mặt, nó mới cảm nhận rõ ràng rằng với cảnh giới hiện nay nó không cách nào chống đỡ nổi.

Trên Hư không, nó thành công tránh khỏi đòn công kích của trường bổng, những vẫn bị dư uy trên thân bổng ảnh hưởng, sức mạnh quá lớn khiến nó bị bắn ngược một khoảng, cộng thêm lôi điện của Tiêu Dao, cho dù chỉ bị lan tới một chút nhưng cũng đủ khiến cả người nó vừa tê vừa đau, nếu thực sự bị đánh trúng, chỉ sợ sẽ bị lôi điện thiêu cháy.

Tiêu Dao nhìn một kích mình vừa đánh ra cũng giật mình, thử rồi mới biết Như Ý Kim Cô Bổng này còn mạnh hơn nàng nghĩ. Nhìn Báo Nanh Kiếm ăn đau, nàng trêu nó:

“Chân Tiên đại nhân, cái thứ rác này có lọt vào pháp nhãn của ngài không? Hay là lại thêm hai chiêu nữa?”

Báo Nanh Kiếm chải chải bộ lông dựng đứng vì điện giật, khuôn mặt thối hoắc: “Hừ, nếu là cảnh giới trước kia của lão tử thì chỉ cần thổi một cái cũng có thể khiến nó gãy làm đôi, nhưng nếu Kim Đan kỳ như cô dùng thì món pháp bảo này miễn cưỡng xem như đủ tư cách. Không cần tỷ thí nữa, chuẩn bị xong rồi thì sớm xuất phát tới Cơ gia thôi, đừng quên chúng ta còn phải đi lấy cái “Thùng rửa chân” đáng khinh kia nữa.”

Từ Tiên Vũ Môn tới Cơ gia ước chừng một ngày đường, vì vậy hai ngày trước thời hạn quy định Tiêu Dao đã vòng qua Lang Gia Phường một chuyến, đi lấy “Thùng rửa chân”.

Đi vào Lai Bảo Bảo, một loạt Thùng thần tiên xếp đó vẫn chói mắt kinh hồn như cũ, lão đạo thấy Tiêu Dao đi vào thì tiến lên nghênh đón đồng thời hô lớn về phía hậu viện: “Đại bảo, khách tới lấy Tiểu Bảo này, con mau ra đây!”

Sau đó lại tươi cười chào hỏi nàng: “Đạo hữu tới thật đúng lúc, hôm qua vừa vặn rèn xong Tiểu Bảo, giờ Đại Bảo đang làm những bước điều chỉnh cuối cùng cho nó, xin chờ một lát.”

Không biết “Thùng rửa chân” sau khi hoàn thiện sẽ có dáng vẻ gì, Tiêu Dao mang theo vài phần mong chờ, nói cảm ơn: “Làm phiền đạo hữu.”

Qua thời gian khoảng một chén trà, một tráng hán tiến vào từ hậu viện, trên mặt đầy nét tươi cười, trong tay đúng là “Thùng rửa chân” của Tiêu Dao.

“Đạo hữu đến rồi! Tiểu Bảo đã rèn xong, mời đạo hữu nhìn xem có vừa lòng không?”

Không đợi hắn nói xong, “Thùng rửa chân” bỗng giãy khỏi tay hắn, trực tiếp chạy thẳng tới trước mặt Tiêu Dao, còn dùng thân thùng tròn vo không ngừng cọ cọ làn váy Tiêu Dao.

Vẻ mặt tráng hán buồn bực, nhỏ giọng thầm nói: “Sao nó vẫn không thích ta...”

Nhìn “Thùng rửa chân” như đang làm nũng với mình, ánh mắt Tiêu Dao híp lại, nàng cảm thấy chỉ sợ nó chính là một pháp bảo thích trông mặt mà bắt hình dong rồi.

Nàng cẩn thận xem xét Thùng rửa chân một phen, phát hiện hình dáng tổng thể của nó cũng không thay đổi nhiều lắm, nhiều nhất là mượt mà hơn trước một chút, trên thân thùng hình như có thêm trận pháp hay cấm chế gì đó, lục văn lúc ẩn lúc hiện theo nhịp đung đưa của nó, về phần dáng vẻ thì thay đổi lớn nhất đó chính là – nó có thêm cái nắp. Ngôn Tình Cổ Đại

Đúng, chính là ý tại mặt chữ, cái thùng có thêm cái nắp. Giờ đây nhìn nó giống như một cái thùng xí chứ không phải Thùng rửa chân nữa rồi.

Ánh mắt Tiêu Dao càng ngày càng híp lại, một lúc lâu sau vẫn không nói lên lời, Báo Nanh Kiếm trong cơ thể lại cười đến rụng răng, truyền âm nói:

“Ha ha ha, cô tính cưỡi cái thùng xí này tới Cơ gia? Cô chắc sẽ không bị người khác chê thối mà đuổi ra đấy chứ?”