Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cơ Hạo vừa tự nói, vừa suy tư điều gì, nửa ngày sau hắn mới nói với Tử Y: “Ban nãy nàng ta không nói gì cả, hẳn là không muốn truy cứu. Nếu sau này nàng ta nhắc lại thì đến lúc đó hẵng tính, giờ ngươi lui xuống trước đi.”

Thiếu chủ đã chịu nhả ra, hẳn là vẫn còn đường sống, nàng không dám nói thêm nữa, ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Đợi nàng rời khỏi, Cơ Hạo mới lên tiếng: “ Tả Cảnh, ngươi đến chỗ Hạ Nguyệt Hà thám thính xem nữ tử này rốt cuộc là người như thế nào.”

“Vâng, thiếu chủ.”

Trong chỗ tối có người trả lời, sau đó sau giường giống như có gió thổi qua, chớp mắt mọi thứ đã trở lại như thường.

Ban đêm, trong phòng ánh nến chưa tắt, bên trong màn đỏ xuân sắc vô cùng, hai thân thể cùng dây dưa một chỗ, đong đưa kịch liệt. Rốt cuộc nữ tử bên dưới không chịu nổi, thở gấp một tiếng sau đó lâm vào hôn mê.

Nhưng lúc này, cửa phòng được một cơn gió mở ra, nhất thời nến đỏ vụt tắt, nam tử trên giường nhíu mày, rời khỏi thân thể của nữ tử, trầm giọng nói:

“Mọi chuyện thế nào?”

Trong góc có người lên tiếng: “Bẩm thiếu chủ, Nguyệt Hà bị đuổi về, không thể tới gần nàng ta.”

“Ba người kia thì sao?”

“Ba người kia không từ chối, tối nay đều gọi nam hầu thị tẩm.”

Cơ Hạo thoáng nhíu mày hơi đứng dậy, tóc đen tán loạn trên thân thể đầy mồ hôi của hắn, buông xuống trước ngực, tạo nên một cảm giác dâm mĩ không nói lên lời, tay hắn nhẹ nhàng lướt trên làn da trắng tuyết của nữ tử đã ngất xỉu, có chút nghi hoặc:

“Chẳng lẽ ta đã nhầm? Không đúng, nàng ta quả thật không phải xử nữ, tư liệu lấy được từ Tiên Vũ Môn hẳn không phải là giả. Tả Cảnh, ngươi thấy chuyện này thế nào?”

“Thiếu chủ phán đoán đương nhiên sẽ không nhầm, tuy rằng tư liệu từ Tiên Vũ Môn không phải là giả, nhưng tình huống cụ thể chỉ sợ cũng không quá rõ, khó tránh khỏi có chỗ không đầy đủ, theo ý kiến của thuộc hạ có lẽ Nguyệt Hà không hợp khẩu vị nàng ta.”

Khóe môi Cơ Hạo nổi lên ý cười: “Ừ, ta cũng cảm thấy vậy, không ngờ ánh mắt của nàng ta cũng cao đấy, có lẽ là bị đám vô cực làm hư cũng không chừng. Tả Cảnh!”

“Có thuộc hạ.”

Nghe chủ nhân gọi, người trong chỗ tối trả lời.

“Lần này ngươi tự mình đi một chuyến.”

“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Lại một cơn gió nữa, cánh cửa liền đóng lại, nến đỏ sáng lên lần nữa, khóe môi Cơ Hạo vẫn duy trì độ cong như trước, lẩm bẩm:

“ Ta thật muốn nhìn xem rốt cuộc cô giả vờ rụt rè hay là thật sự thông minh.”

Lúc này nữ tử dưới thân đã dần tỉnh lại, nũng nịu nói: “Thiếu chủ đang nói gì vậy, sao lại bỏ mặc ta một bên?”

Cơ Hạo cười khẽ nhéo nhéo mũi cô gái, lại đè lên thân thể mềm mại của nàng lần nữa.

“Bản thiếu chủ đang nói là ái thiếp của ta sao lại mảnh mai đến vậy, không chịu nổi hái thải.”

Tiếp theo chỉ nghe nữ tử “ưm” một tiếng, trong màn trướng ngoại trừ tiếng thở gấp của nữ tử cùng tiếng thân thể va chạm kịch liệt thì không còn âm thanh nào khác.

“Cô đang nghĩ gì vậy? Tên nam hầu kia đi rồi thì không còn tâm tư tu luyện hả? Cô phải biết rằng nếu cứ như vậy mà tu luyện thì một chút hiệu quả cũng không có.” Trong Hư không, Báo Nanh Kiếm nằm sấp, mí mắt hơi hé, khó hiểu nói: “Nều như muốn thì vừa nãy cứ giữ hắn lại là được, cần gì phải giả vờ rụt rè ngăn người ta ngoài cửa.”

“Không hiểu thì đừng nói bừa.” Tiêu Dao tức giận đáp lại nó, nhưng hiển nhiên vẫn có chút không tập trung.

“Cô không nói thì sao lão tử biết được?” Nó đứng lên ngồi trước mặt Tiêu Dao “Lão tử chỉ sợ ảnh hưởng tới đạo tâm của cô.”

“Tu sĩ vốn không từ bỏ thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố là không thể tránh khỏi, cứ cố đè nén không bằng phóng túng ra, như vậy ý niệm trong đầu mới thông thấu, yên tâm, sẽ không ảnh hưởng tới đạo tâm đâu.”

Nhìn vẻ mặt của nàng, Báo Nanh Kiếm cũng hơi khó chịu, ho nhẹ hai tiếng, nằm úp sấp trên đùi nàng.

“Lại nhớ Sở Tầm?”

Tiêu Dao cười tự giễu: “ Rõ ràng như vậy sao?”

“Nhìn thói quen thôi, luôn phát tác theo chu kỳ, sau khi đến nếu không nổi nóng thì cũng là không tập trung, hôm nay đừng tu luyện nữa, lão tử cùng cô nói chuyện phiếm được chứ?”

“Ừ”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, tấm da thú lẻ loi trôi nổi trong đan điền được nàng lấy ra, nhẹ nhàng vuốt ve, lại mở ra xem, cuối cùng gắt gao ôm chặt vào lòng.

Báo Nanh Kiếm ở trên đùi nàng bô bô nói gì đó, nàng không nghe rõ, nhưng trong lòng vô cùng tĩnh lặng.

Đại đạo tu tiên gian nan mà khổ cực nhưng nàng không sợ, nàng đã nếm trải vô vàn nhân tình ấm lạnh, nhìn thấu đủ loại quy tắc tàn khốc, dù thế nào nàng đều hiên ngang đứng thẳng chống đỡ đến khi mọi chuyện trôi qua, nhưng thi thoảng cũng có lúc quá cô đơn, nàng cần một chút ấm áp, ví dụ như tiếng lải nhải của Báo tử hay là phần tình cảm ấm áp mà nàng đang ôm trong lòng.

Tuy rằng tu sĩ không cần ngủ, nhưng Tiêu Dao vẫn nhắm mắt lại. Ngày hôm sau, nàng tập trung toàn bộ tinh thần lặp lại quá trình tu luyện buồn tẻ, Báo Nanh Kiếm thấy nàng không sao, liền nhàn nhã tự đắc nằm úp sấp ngủ. Ngay trưa hôm đó, đột nhiên ngoài cửa có người gọi:

“Xin hỏi Tiêu cô nương có đó không?”