Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trời còn tờ mờ sáng, xa xa là làn hơi trắng, gần hơn vẫn một màu lam lạnh lẽo, chớp mắt chẳng thấy rõ người trước mặt, như vẫn lúc còn ở chiến trường Tinh Tú Xuyên, đồng bào còn đang vươn tay về phía mình.
Giọng Chu Diễn vang lên:
- Thẩm đại thúc? Thẩm đại thúc?
Thẩm Thương Minh giật mình hoàn hồn, sắc mặt không đổi chỉ nặng nề đáp lại một tiếng, mượn cớ đứng dậy che giấu khóe mắt, thấy Chu Diễn đang nướng thịt bên đống lửa, cùng nướng còn có mấy đốt trúc, bên trong thoang thoảng mùi thơm.
Đồ ăn...
Dạ dày Thẩm Thương Minh cồn cào, cơn đói dâng lên.
Hắn nắm đao, ngồi thẳng:
- Thịt này là do ngươi săn được?
Chu Diễn gật đầu:
- Ta tỉnh sớm, thấy Thẩm đại thúc còn ngủ, bèn tìm chút đồ ăn quanh đây, may mắn thay, con thỏ này... tự đâm vào cây mà chết.
Thẩm Thương Minh nhàn nhạt:
- Đã chết?
Chu Diễn đáp:
- Phải.
Lại nhớ chuyện vừa rồi.
Khoảng một canh giờ trước, lần đầu Chu Diễn vận chuyển ngọc phù Ngạ Quỷ khiến cơn đói quá mạnh, không chịu nổi định tìm đồ ăn quanh đó, nhờ thiên phú yêu quái, đồ ăn xung quanh hắn đều hiện rõ mồn một.
Chu Diễn trước tiên tìm được rau dại, rồi lại tìm được lúa dại.
Sờ được nấm, khó mà biết độc tính liền vứt đi.
Châu chấu? Không chạy được, bỏ qua.
Tìm một hồi, sau thấy có con thỏ, Chu Diễn mừng rỡ đuổi theo, nhưng thỏ chạy nhanh, mấy lần suýt mất dấu, Chu Diễn thấy thịt đến miệng lại chạy, theo bản năng vận chuyển linh lực.
Một đạo Nghiệp Hỏa Cơ Diễm đánh tới.
Chu Diễn cảm giác trong tinh thần như có thứ gì bị hút ra, rồi một ngọn lửa đỏ sậm từ đầu ngón tay hắn bay ra nhanh hơn cả thỏ, xuyên qua người nó, đâm vào cây phía trước.
Vốn Chu Diễn hơi tiếc nuối.
Dù đói cũng vô dụng, chỉ còn cách chạy nhanh hơn.
Quả nhiên, thỏ bị Chu Diễn dùng pháp thuật dọa sợ, tốc độ tăng vọt, rồi dưới ánh mắt bi thương của Chu Diễn khi đồ ăn rời xa, con thỏ đói bụng không chọn đường mà đâm đầu vào gốc đại thụ rầm một tiếng.
Đập đầu máu chảy, chết ngay tại chỗ.
Chu Diễn ngây người, lúc này mới hiểu, pháp thuật rốt cuộc vẫn là pháp thuật.
Chu Diễn:
- Thẩm đại thúc, ngồi đây một chút, sắp được rồi.
Hắn lấy đốt trúc nướng vàng xuống trước.
Đây là trúc tìm được quanh đó, sau khi cắt liền dùng tua vít trong dao găm Thụy Sĩ khoét lỗ thông khí, bên trong nhét lúa và nước đã xử lý, sau khi bịt kín thì nướng trên lửa, khi trúc vàng, bên trong cũng gần chín.
Còn hai đốt trúc, sau khi thêm nước thì dùng đá nung đỏ ném vào làm nóng canh rau dại, trong canh cho thêm máu thỏ, máu động vật bổ sung muối.
Cộng thêm thịt thỏ nướng, một quả hạch hạt thông, Chu Diễn bày đồ ăn ra.
Thẩm Thương Minh im lặng.
Thức ăn này ẩn chứa một loại ấm áp khiến nam nhân đầy cảm xúc tự hủy diệt chuộc tội này có chút không thích ứng, hắn cảm thấy đầu ngón tay, hay nói đúng hơn là trong cơ thể có một cảm giác kỳ quái.
Chu Diễn vừa bày đồ, vừa nghĩ về kiến thức sinh tồn dã ngoại.
Hàm lượng an-bu-min trong thịt thỏ cao, mỡ lại thấp.
Chỉ ăn thịt thỏ sẽ tiêu hao nhiều năng lượng do tiêu hao protein, không bổ sung năng lượng khác nên dễ suy yếu, hơn nữa chỉ hấp thụ một lượng có thể khiến gan bị giảm áp suất.
Phải ăn kèm. Tiếc là không có ớt.
“Chậc, ở nơi hoang dã này mà làm được nhiều món thế này.”
“Ta thật tài giỏi!”
“Mà thôi, chuyện đã đến nước này, cứ xào đường trước đã.”
Thẩm Thương Minh nhìn những thứ này, hắn không từ chối, đặt hoành đao mang theo mùi máu tanh sang bên, dùng tay buộc giáp bao cổ tay cầm lấy đốt trúc, trầm mặc một chút đưa lên miệng, hơi mặn, mùi rau, canh chảy vào miệng.
Hắn im lặng ngửa cổ uống cạn.
Dạ dày bắt đầu hoạt động, hắn cầm thịt nướng cắn, không có nhiều gia vị, nhưng lúc đói khát, trong bóng tối tuyệt vọng, thức ăn ấm áp chính là ý nghĩa của sự tồn tại.
Thẩm Thương Minh bị cơ thể chi phối, ăn từng miếng lớn.
Chu Diễn thở phào, hắn cảm thấy rất áy náy và cảm kích Thẩm Thương Minh, hắn cũng uống hai ngụm canh, cảm giác thức ăn lưu chuyển trong cơ thể, đồ ăn an ủi lòng người, cảm giác khủng hoảng khi mới vào thế giới này dần tan biến.
“Dù thế nào, trước tiên phải sống sót.”
Chu Diễn nghĩ.
Ánh mắt nhìn nam nhân thô kệch cụt tay, độc nhãn.
Chu Diễn thầm nói, phải, còn phải báo ân.
“Không biết có thể tìm lại cánh tay cho Thẩm thúc không, đã có yêu quái, thì có khả năng chứ? Đúng rồi, còn Vương Xuân... còn Bùi Huyền Báo... cái gì Thanh Minh phường chủ.”
Chu Diễn nghĩ.
Hắn thầm ghi nhớ trong lòng.
Thẩm Thương Minh không kìm được, ăn hết đồ ăn trước mặt, vẫn chưa thỏa mãn, hắn đã dừng tay nhưng trước mặt lại được đưa tới một cái đùi thỏ nướng, Chu Diễn:
- Thẩm đại thúc, của ngươi.
- Mùi vị cũng được chứ?
Lúc này, mặt trời rốt cuộc ló dạng, trời sáng rõ, biển mây cuồn cuộn, ánh nắng xuyên qua rừng tùng, Chu Diễn ngồi trong nắng, mặc y phục rách rưới, ánh mắt sáng, dưới ánh mặt trời còn có chút trong suốt.
Lúc cười, thiếu niên liều mạng với Ngạ Quỷ mang theo vẻ đắc ý:
- Dù chuyện gì, cũng phải ăn ngon mới được.
- Ta thấy ăn ngon, ít nhất sẽ thấy hôm nay còn chút thú vị, không đến nỗi tệ.
- Lúc tâm tình không tốt thì phải ăn.
Trong lòng Thẩm Thương Minh không hiểu sao bỗng có ý nghĩ, cứ sống thế này cũng không tệ.
Hắn nhíu mày, gạt bỏ suy nghĩ yếu đuối này.
Không được, không thể mềm yếu.
Chu Diễn nhét thịt vào tay Thẩm Thương Minh, ngồi đó cũng ăn ngon lành.
Đồ ăn vào bụng, sức mạnh của Ngọc Phù Ngạ Quỷ vẫn đang tác dụng, nhanh chóng tiêu hóa thức ăn, Chu Diễn gần như cảm nhận được, thân thể mình bắt đầu mạnh mẽ hơn.
Như có thêm sức lực. Sự mệt mỏi trước đó biến mất với tốc độ bất thường.
Mắt Chu Diễn hơi mở to.
Đây là… Sức mạnh của ngọc phù Ngạ Quỷ sao?
Ngạ Quỷ ăn không ngừng, có thể nhanh chóng tiêu hóa, nhưng không thể lưu trữ. Ngọc phù Ngạ Quỷ có sức mạnh tiêu hóa nhanh chóng mọi thứ, nhưng Chu Diễn là người, những thứ đó sẽ không thoát ra khỏi thất khiếu, chỉ có thể ở trong cơ thể hắn.
Trong lòng Chu Diễn nảy ra một suy đoán.
Nói cách khác, chỉ cần ăn đủ, nhục thân sẽ dần mạnh lên, nếu ăn đồ vật đẳng cấp cao, có thể tăng trưởng đến lực lượng cấp bậc Triệu đồ tể không?
Chu Diễn nhìn thức ăn như đang nhìn linh đan diệu dược.
Ăn xong, Chu Diễn cất đồ còn lại vào đốt trúc, Thẩm Thương Minh cầm đao, trầm mặc một chút rồi nói:
- Đi thôi.
Chu Diễn đang hăng hái kiểm kê đồ đạc, tò mò hỏi:
- Đi đâu?
Thẩm Thương Minh đáp:
- Thôn làng.
Thẩm Thương Minh và Chu Diễn, cùng con hắc mã rời đi, nơi này lại trở về như cũ, gió lặng, mây trời lững lờ, như đã ngàn năm trôi qua.
Mà ở khu rừng tùng nơi con thỏ Chu Diễn đuổi theo đâm chết, đại thụ hơi lay động, có con sóc chạy đến, đứng trên cành cây cầm quả tùng nhỏ, mũi khẽ động.
Bỗng nhiên, trên cành cây phựt một tiếng, một đoàn bạch khí lớn tỏa ra, bên trong là một lão già, một tay ôm bụng, một tay chống gậy lảo đảo, vẻ mặt như đã lâu lắm rồi chưa được ăn.
Lão già ôm bụng, lẩm bẩm, yếu ớt:
- Tốt...
Sóc nghi hoặc lắc đầu nhỏ, như đang hỏi, tốt gì?
Lão già nửa ngày sau mới gào lên.
- Đói quá...!!
Sau khi pháp thuật của Chu Diễn xuyên qua con thỏ đánh thẳng vào thân cây.
“Ầm ầm, ầm ầm ——”
Chu Diễn nghe tiếng Tùng liền quay đầu, thấy rừng tùng lay động phát ra tiếng vang, nhưng không có gió, tính tình hắn vốn lơ đãng, trải qua một đêm, ăn no, tâm tình thoải mái, lại cười lên:
- Thẩm đại thúc, cây tùng đang tiễn chúng ta đấy.
Hắn phất tay chào.
Trời quang mây tạnh, vạn dặm không mây, thiếu niên phóng ngựa. Hắn phất tay đi, tiếng thông reo vang.
Trong rừng tùng, lão Thụ tinh ôm bụng, mặt nhăn lại như vỏ cây tùng.
- Đói quá, đói quá.
Hắn ôm bụng, ngồi đó than thở, rồi lại chỉ biết thở dài.
- Sao lại có tiểu thần tiên?
- Lại đến đây trêu chọc ta?
Dịch và Biên: Khangaca